- DƯƠNG CHÍNH CHỨC

Hãy già một cách sành điệu
Ta đã đến cái tuổi mà đến cả tình yêu và sự nhớ nhung cũng nhạt nhòa dần. Qua khúc trung niên là đến đoạn vừa sống vừa đếm quãng thời gian còn lại. Ta đã gỡ xong các mối rối bời của cuộc đời. Rồi nhàn hạ hưởng niềm vui. Làm chén rượu rồi dốc tâm sự, dốc cả tình vào đấy. Rồi lên núi, và xuống biển


Phúc là gì
Hỏi người nghèo, họ sẽ nói Phúc là có nhiều tiền. Hỏi người nhiều tiền, họ sẽ nói Phúc là khỏe mạnh. Hỏi người khỏe mạnh, họ sẽ nói Phúc là hòa thuận. Hỏi người hòa thuận, họ sẽ nói Phúc là có cháu con. Hỏi người có cháu con, họ sẽ nói không phải lo việc cháu con mới là Phúc.


Có ai nói với em chưa
Khi tàu vào thành phố xa lạ... Thấy ánh đèn phố vốn chưa từng quen Anh mở lá thư em trao lúc chia tay Bỗng cảm thấy chưa bao giờ nhớ thế Chẳng nhìn rõ thành phố về đông chìm trong tuyết đêm Chẳng nhìn rõ thành phố về đông chìm trong tuyết đêm


Lời
Hãy nhớ rằng, người chết vì tai thì ít, mà chết vì miệng mới nhiều. Lời không nói trước mặt, thì cũng đừng nói sau lưng. Nói sau lưng là điều tồi nhất. Hãy dừng lèm bèm. Càng nhiều lời càng nhiều kẻ thù. Nói ít, nghe nhiều sẽ thêm nhiều thân hữu.


Đường đi của con người
Đường con người đi vốn tốt lành. So với từ "vĩnh viễn", nói "dài lâu" nghe vẫn tình hơn. "Dài lâu" đó dù chưa biết là dài bao nhiêu. Nhưng chắc chắn, nó gói gọn hết đời của ta.


Bình hạnh phúc
Hạnh phúc là một thứ hơi lạ. Nó tuy là tâm trạng, phi vật chất nhưng lại có thể san sẻ cho nhau được. Người có cho người khó, nếu ai cũng thế thì sẽ chẳng có ai bị bỏ rơi.


Khi yêu rồi chia tay
Yêu rồi chia tay, nhẹ thì buồn, nặng thì hẳn là đau lòng lắm. Kể cả khi nói to rằng "tôi ổn" thì đấy cũng chỉ là cố giấu những tan nát, sụp đổ bên trong, và những vết thương ấy còn lâu mới lành lại. Bên nào yêu nhiều thì đau nhiều hơn, lâu quên hơn.
