- HÀ TRÍ DŨNG
Giọt sầu
Phin tí tách giọt cà phê Nhuộm nâu cả những cơn mê không màu. Nhấp môi chạm phải giọt sầu. Vị cà phê đắng cả câu thơ mình.
Mưa
Mưa rây rây bạc mái đầu Mưa phùn gió bấc đẫm câu hẹn thề Mưa dầm dào dạt cơn mê Mưa tuôn ngập cả lối về trong nhau.
Đêm rơi
Đêm mơ hình như gọi sao cất chẳng thành lời Giật mình ngơ ngác đợi... chỉ còn tiếng đêm rơi !
Khoảng trời
Khoảng trời riêng chúng mình thôi Mắc trăng làm võng em ngồi, anh đưa Đưa em về yếm đào xưa Có em rồi chẳng lo thừa anh ra.
Đầu mày cuối mắt
Đầu mày đến cuối mắt thôi Mà sao cách cả khoảng trời chia xa Vẫn đắm đuối vẫn mặn mà Mắt trong mắt vẫn thiết tha nồng nàn Hàng mi nhẹ lướt mơn man
Lãng quên
Ngóng trông mãi tận cuối trời Bóng tà dương đã buông lơi xa mờ Lưới buồn giăng mắc thuyền mơ Neo vào quên lãng dại khờ trong nhau.
Thu
Mơn man thu đến thẫn thờ Ráng hè rây rớt xa mờ chân mây. Gió vơi con nước hao gầy Sắc xanh phai nhạt nhuốm đầy vàng thu.