- KIM CHUÔNG

Người mẹ
Như vết chân cò trên bãi hoang mấy chục năm ròng mẹ lạc ngoài biển vắng lòng mẹ xót xa như cây cói dầm chân trong đất mặn nghe sóng xô, sóng xé quặn đau bờ Con chim còn có tổ nương nhờ con cáy, con còng còn có hang, có lỗ


Trước khói hương em gọi
Trước khói hương em gọi Đời lính - Một đời người Anh ơi, năm tháng ấy Là gì trong ngày ... trôi Năm mươi năm, em gọi Bóng anh lạc phương nào Núi sông chìm xuống thấp Dâng bóng hình Anh cao ...


Trưa vườn Thuận Vy
Cây mải xanh. Hoa bận đưa hương Quả còn nghĩ chát, chua, dịu ngọt Anh hoá kẻ si tình ẩn nấp Trong khu vườn hồi hộp đợi chờ em.


Có một thời đại thi ca
Trong lịch sử phát triển dài lâu và liên tục, có lẽ, trên thế giới hiếm thấy một dân tộc nào lại có một thời đại thi ca cao vọng và sang trọng của các thi sĩ từ bậc đế vương đến nhiều tên tuổi trên các lĩnh vực đời sống xã hội ở nhiều triều đại như đất nước Việt Nam.


Vợ chồng ông Thếnh
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang ngượng ? Đang vui vui vì câu chuyện vừa mới xảy ra ?


Chiều đầm sen
Có một chiều bơi trên đầm sen Tôi thấy tôi lạc vào miền lạ lắm Cái nhìn xanh. Ý nghĩ xanh Còn trái tim đỏ thắm Trái tim như rừng hoa Như triệu búp sen hồng.


Bên Sen hoa đã thành nôi ru mình
Ơ kìa, một khoảng trời riêng Nằm trên mặt đất, nằm nghiêng trên đầm Trời đầy sao thắp lặng thầm Những ngôi sao giữa tay cầm ngát hương.
