- KIM CHUÔNG
Phép màu trên những trang thơ viết cho các em
Là người cùng quê hương Trạng Trình – huyện Vĩnh Bảo, thành phố Hải Phòng, tôi đọc thơ Trương Thiếu Huyền đã lâu. Được ông trời phú cho một “con tim thi sĩ”, con tim dễ run rẩy, chênh chao, Trương Thiếu Huyền yêu thơ và say mê sáng tác thơ từ còn thuở thiếu thời.
Thư của người đang yêu
Vai anh xốc mạnh ba lô như là nhấc bổng câu thơ lên người biết là em yêu anh rồi mảnh trăng trước mặt, bầu trời thì xa đêm nay ngủ giữa rừng già
Mùa thu người lính
Cửa ngoài hai cánh lá bay biết mùa thu đã đến đây tìm mình gió thu như gió vô tình tha mây về tận sân đình mà phơi tôi thì như thoáng ấy thôi
Thơ hai câu: Mở mắt
Lúc ta đi bên này đường là PHẢI Quay lại ư, phía ấy hoá TRÁI rồi * Có câu thơ MỞ MIỆNG để ngân nga Tôi thích đọc những câu thơ để cho mình MỞ MẮT
Giải oan Thị Màu
Đừng ai chê nữa, Thị Màu Tôi yêu nàng nhất địa cầu này đây Giá Màu, người của thời nay Tôi thành kẻ cướp cao tay… chả đùa! Người đời miệng lưỡi cay chua
"Dấu yêu gửi lại" - Một tiếng lòng đượm nồng, đằm sâu của hồn người cầm bút
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo.
Bão táp
Cơn bão xoáy tràn qua chiều dữ dội đất ngả nghiêng trời ngả nghiêng trời chấn động lớn dồn xô trong giông tố tĩnh tại ư ? có thể chỉ lòng người ! Em gái bỗng nhòe đi trong chớp giật