- NGUYỄN THỊ MINH HƯƠNG
Ta chạm vào....
Ta chạm vào bông hoa nâng niu sắc màu yêu từng cánh mỏng... Hoa cho ta chút tình bay bổng hương vị ngọt ngào và sự sống thăng hoa! Ta chạm vào một thân cổ thụ tôn vinh một cuộc đời cây cảm phục từng búp non trên cành xù xì thân mốc thếch.... Cây cho ta sức
Ngẫu hứng mùa gạo tháng Ba
Sắc nào đỏ thắm thôn quê Tháng Ba thắp lửa triền đê bao đời! Cây cao, bóng cả in trời Màu hoa dệt giữa tuyệt vời sắc xanh.
Những mùa hè yêu thương!
Có những mùa hè như thế đã đi qua: Bầy chim non được tụ về tổ ấm, Những vần thơ, những câu văn lóng lánh Ngưng đọng đến giờ, thao thiết cánh phượng ơi!
Thiên thu Mẹ
Mẹ ơi! Năm tháng dãi dầu Nắng sương tắm gội mái đầu mẹ tôi. Lá vàng rơi, tóc mẹ vơi Thanh xuân của mẹ: “À …Ơi” ân tình
Thầy tôi! …Và những mùa Tết tuổi xưa!
Thầy tôi - là Cha tôi đó! Là “Bố”- như mọi người thường gọi bây giờ. Anh chị em tôi trong kí ức tuổi thơ của mình đã quen với những lời gọi “Thầy-Bu”. Có quê kiểng lắm không? Có lạc hậu, xưa cũ không? Với ai, thế nào, tôi không rõ, nhưng chúng tôi đã lớn lên, gắn bó với ngôn từ bình dị ấy quen rồi.
Viết ở Nghĩa trang Pò Hèn
Xin cúi đầu trước những anh linh! Lòng giữ mãi một niềm thương tiếc, Đất đai quê nhà một màu xanh biếc, Máu xương anh hùng đã hiến cho cây! Sự sống hồi sinh từng phút giây, Hàng cây lớp lớp dưới trời mây!
Ngôi trường tuổi sáu mươi
Tuổi sáu mươi - ngôi trường em vẫn trẻ! Ăm ắp tiếng cười, náo nức môi xinh, Nghe ríu rít những tâm tình tuổi trẻ, Tiếng thầy cô tha thiết - lối đi về!