- NGUYỄN THỊ MINH HƯƠNG

Thiên thu Mẹ
Mẹ ơi! Năm tháng dãi dầu Nắng sương tắm gội mái đầu mẹ tôi. Lá vàng rơi, tóc mẹ vơi Thanh xuân của mẹ: “À …Ơi” ân tình


Thầy tôi! …Và những mùa Tết tuổi xưa!
Thầy tôi - là Cha tôi đó! Là “Bố”- như mọi người thường gọi bây giờ. Anh chị em tôi trong kí ức tuổi thơ của mình đã quen với những lời gọi “Thầy-Bu”. Có quê kiểng lắm không? Có lạc hậu, xưa cũ không? Với ai, thế nào, tôi không rõ, nhưng chúng tôi đã lớn lên, gắn bó với ngôn từ bình dị ấy quen rồi.


Viết ở Nghĩa trang Pò Hèn
Xin cúi đầu trước những anh linh! Lòng giữ mãi một niềm thương tiếc, Đất đai quê nhà một màu xanh biếc, Máu xương anh hùng đã hiến cho cây! Sự sống hồi sinh từng phút giây, Hàng cây lớp lớp dưới trời mây!


Ngôi trường tuổi sáu mươi
Tuổi sáu mươi - ngôi trường em vẫn trẻ! Ăm ắp tiếng cười, náo nức môi xinh, Nghe ríu rít những tâm tình tuổi trẻ, Tiếng thầy cô tha thiết - lối đi về!


KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Trên vầng trán của bà
Vầng trán bà giống như bãi biển Mỗi nếp nhăn là con sóng không tan Mà mỗi nếp nhăn là dấu ấn một lần Bà chịu đựng gian nan mất mát


KÝ ỨC TUỔI THƠ TÔI: Chuyện những dòng sông
Bạn có nghe Chuyện những dòng sông đang chảy Sông miệt mài chở nặng phù sa Sông Hồng, sông Luộc, sông Trà Đều lắng trong lòng một truyền thuyết đẹp

