- NGUYỄN THÚY HẰNG
Có những lúc
Có những lúc chợt thấy đời mệt mỏi Chỉ muốn được như sóng nước ngủ yên bình Hay se sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh….
Gánh trăng
Mai ngày em có gánh trăng Cho anh soi lại tháng năm hẹn hò. Thương nhau trăng sáng lững lờ Cuối đông xin thả vần thơ muộn màng.
Vu vơ
Đời người mắc nợ gì nhau Nghiệp duyên kiếp trước... nỗi đau kiếp này... Lung linh một mảnh trăng gầy Treo lòng em nổi đắng cay bên trời.
Hờn ghen
Em ơi đừng có hờn ghen Giữa cơn thác lũ bon chen kiếp người. Trời sinh em để nói cười, Trời sinh em để giúp đời lung linh. Đời như sợi nắng mong manh Đời như cơn gió phù sinh nhiệm màu.
Gửi người trở lại chốn xưa
Nhớ ngày bạn đến Thuận Vy Vườn đang kết nắng lối đi hương rào Cây tầng thấp cây tầng cao Ríu ran chim hót, xôn xao ong đùa Ngọt ngào giọt nắng giọt mưa Lặn trong chùm quả đong đưa tâm tình
Sự tích cầu vồng
Em ạ ngày xưa vua nước Sắc Có một nàng công chúa gọi Lung linh Nàng đẹp như sao trên đỉnh núi và diễm kiều hơn cả tiên nữ giáng trần.
Mong manh
Em mong manh bong bóng lấp lánh sắc cầu vồng Lung linh như sương sớm Rồi tan vào hư không.