- NGUYỄN THÚY HẰNG
Hoa Trinh nữ
Cánh lá ấp e dịu dàng bên lề cỏ Em xoe mắt tròn ngơ ngẩn ngắm trời cao Dáng hồng hoang cứ nồng nàn muôn thuở Vẻ trinh nguyên trong sáng đến ngọt ngào.
Chiều Đại Lải
Em lang thang dọc bờ hồ Tìm lại ngày xưa trong ánh hoàng hôn tím đỏ Tiếng gió núi phả dài như hơi thở Bước chân nào lạc bước bên nhau..
Hạt muối
Nhỏ nhoi hạt muối trong đời Mà như thấy cả biển khơi nghìn trùng An nhiên một đóa mấy giông Hóa thân từ những cánh đồng long lanh.
Sông
Một ngày sống ở nhân gian Hãy như sông cứ mênh mang vỗ về Dù cho ngang trái bộn bề Một lòng mài miệt hướng về biển khơi.
Vô đề
Cúi đầu ân tạ dòng sông Nay xin trở lại cánh đồng bình yên Đợi khi chiều xuống, trăng lên Ngây ngô với giọt sương đêm dại khờ.
Đọc "Mùa Đợi" của Nguyễn Thúy Hằng
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa.
Mùa hoa dành dành
Thấm thoát đã nửa mùa xuân mưa phùn gió bấc không còn, chỉ có nắng mới gió ấm phơi giữa đất trời. Thiên nhiên và cây cỏ thi nhau trổ hoa khoe sắc phơi màu. Giữa muôn hồng ngàn tía kia không biết có ai để ý tới loài hoa dành dành trắng ngần bình dị mọc ở nơi thôn dã mộc mạc làng quê ?