- NGUYỄN THÚY HẰNG
Sông
Một ngày sống ở nhân gian Hãy như sông cứ mênh mang vỗ về Dù cho ngang trái bộn bề Một lòng mài miệt hướng về biển khơi.
Có một lần
Có một lần mùa thu đi qua Vô tình rớt vào đời ta giọt nắng Giọt nồng nàn mà sao xa vắng Giọt lung linh Giọt của phù hoa…
Người đi
Người đi gió cuốn cuối trời Con thuyền ở lại chơi vơi giữa dòng Sông mênh mông, nước mênh mông Cánh buồm đỏ thắm còn không hỡi người?
Nụ cười tỏa nắng
Hôm trước mở mạng bắt gặp tấm ảnh chú miu đáng yêu này một cảm giác vui vẻ, ấm áp ùa tới. Từ hôm đó đến nay mỗi khi nhớ đến lại tủm tỉm cười, thích thật! Một NỤ CƯỜI TỎA NẮNG, yêu thế cơ chứ, vậy mà tội gì không cười để cho khuôn mặt rạng rỡ hơn, cuộc sống đáng yêu hơn, thiên nhiên tươi thắm hơn và tâm hồn mình cũng dịu dàng ngọt ngào thanh thản hơn, giữa người và người có một cảm giác thân thiện, gần gũi quý mến nhau hơn.
Mùa thu mong manh
Thu mong manh bong bóng Lấp lánh sắc cầu vồng Lung linh như sương sớm Rồi tan vào hư không.
Tháng Mười
Tháng Mười ngổn ngang mùa gặt hái Thu giấu nụ cười sau vồng lúa ngát hương Bờ sông đã chớm vàng hoa cải Đợi những đêm trăng vời vợi gió ngàn.
Về với núi
Quê ngoại mình là vùng quê nghèo đất cằn sỏi đá của tỉnh Hòa Bình, giáp Nho Quan (Ninh Bình). Thuở nhỏ mỗi khi mùa hè đến mình lại được bố đưa về quê chơi. Mấy ngày hôm trước thấy bố hì hụi vặn chặt ốc vít và bơm căng lốp chiếc xe đạp Thống Nhất là mình vui sướng không kể xiết reo váng lên: “ A, thế là sắp được lên với ngoại rồi”. Bố cười tủm tỉm. Đêm hôm trước mình hân hoan háo hức mãi mới ngủ được. Trong đầu hình ảnh những con đường gập ghềnh, khúc khuỷu, những chiếc ô tô vun vút chạy qua, những con sông trôi dần trong tưởng tượng.