- PHẠM MINH CHÂU
Tháng Giêng vô tình
“Chàng xuống biển, Thiếp lên rừng” Xưa trong thần thoại đã từng chia xa “Trăm năm trong cõi người ta…” Duyên xưa lại vận vào ta bây giờ.
Viết cho bạn bè tôi
Trút bỏ ưu phiền, nấn ná thiệt hơn Ta gọi nhau tìm về với Biển Dẫu vẫn biết còn nhiều trăn trở Xin cứ lắng lòng cho một chút Hoa Niên.
Gọi mùa
Mùa Đông ơi về đi Mình cùng nhau xuống phố Bắp nếp thơm hơi thở Hạt dẻ mềm bàn tay Thơ tình ai đắm say Chạm vào niềm thương nhớ Gọi những gì dang dở
Tặng cho một thời
Quá nửa đời người mới cùng nhau trở lại Những con đường tuổi thơ đã đi Niềm vui nhỏ, hay nỗi buồn trăn trở Có một thời như thế để khắc ghi.
Lập đông
Miền Bắc lập Đông rồi ai có nhớ ai không? Tuổi thơ chúng mình mong manh áo mỏng Đường đi học xa, bàn tay tê cóng Lạnh buốt nụ cười, tím ngắt bờ môi.
Bến đời
Lạ thật! Tôi đã thấy trong số bạn bè mình rất nhiều người chẳng có dính dáng, hiểu biết gì về Biển mà tự nhiên cứ yêu nó. Trong số ấy có cả tôi...
Nơi tôi tìm đến
Miền đất nơi có Người tôi yêu Tôi đã đến sau bao lần mong đợi Hoa nở ngạt ngào, trời xanh vời vợi Mây trắng ngần trên những vạt hoa lau.