- ÁNH TUYẾT

Đánh thức than hồng
Đừng lại gần em! Đừng nói lời thương Đừng cời lên từ đống tro tàn Tìm mẩu than hồng còn thoi thóp... Sẽ có ngày mẩu than thành lửa Lửa thiêu đốt anh không thể dập được đâu...


Đồng vọng
Bạn xa, ngóng về quê... thắc thỏm! Chuông đổ dồn trống... ngực đập mê tơi... Hai ngàn cây... bỏng dẫy từng lời Chuyện mẹ cha, bạn bè người cũ... Thương lắm! nỗi người xa chia sẻ


Vợ quê
Vợ quê nấu bữa cơm quê Chiều chiều ngóng đợi chồng về cùng ăn Con cua bắt ở đồng gần Bát cơm thơm dẻo tảo tần đồng xa Cá dưới ao, rau vườn nhà. Quả ớt chín đỏ, quả cà giòn tan


Mùa xuân người lính
Anh hẹn mang mùa xuân cho em Năm nay anh về quê ăn tết Em đã ngóng trông từ đầu tháng chạp Cành bích đào sốt ruột bật mầm lên Cả vầng trăng cũng...mòn mỏi sáng mỗi đêm


Khắc khoải mùa đông
Em đã tự cháy lên từ ngày ấy Ngày con tim lỡ run rẩy vì anh Cứ trách mình như trái chẳng mãi xanh Sao vội chín để ngóng chờ người hái anh ở nơi xa anh nào có thấy Trái tim buồn xoay bốn phía không anh


Còn đang đàn bà
Chỉ mong tìm được chốn riêng. Mình ta thôi… với một miền tháng ba Lẽ nào chưa hết đàn bà Bồi hồi ngực áo… làn da phập phồng... Dường như sâu thẳm cõi lòng


Gửi về nguồn
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu! Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau ...tang chồng Lá xanh rụng trước lá vàng
