- ÁNH TUYẾT

Mẹ là người yêu thương con nhất trên đời
Chỉ đến khi mẹ mãi mãi ra đi... Con mới hiểu hết tình yêu của mẹ Con nghĩ mình đủ khôn, từng đi ra nơi chân trời góc bể Chút công danh để thấy mình không nhỏ bé trước cuộc đời.


Thúy Kiều
Một nàng đã quá đủ rồi Hay gì số kiếp dập vùi, trái ngang Còn đâu lá ngọc cành vàng Thương cho duyên phận bẽ bàng xót xa Tài mà chi, sắc chi mà… Đời người đến thế còn ra nỗi gì…


Ngày tình yêu
Phải vì ngày của tình yêu Nên nhành cây cũng có chiều xanh hơn Đóa hoa rạng rỡ khác thường Nụ hôn chẳng giống nụ hôn mọi ngày!


Thương về miền sương khói
Đang là mùa xuân, một mùa xuân căng mọng tràn đầy sức thanh tân, bất ngờ nhận được tập tản văn của Trần Huyền Tâm “Tản mạn miền sương khói”, tôi lập tức bị cuốn hút bởi tò mò muốn biết Trần Huyền Tâm viết gì qua tập tản văn này.


Tinh khôi đồng quê
Sáng tinh khôi sợi nắng cũng trinh nguyên Hương dìu dịu, cánh đồng ngày thơ dại Ngọn gió lang thang rong chơi mê mải Lúa vàng như mơ trải khắp trên đồng


Biển Việt Nam
Bản đồ nước mình viền một màu xanh Màu của biển, mặn mòi vị biển Con sóng táp bờ nhiệt cuồng thương mến Bờ cát mịn màng đợi sóng đến thương yêu.


SEN - loài hoa mang vẻ đẹp cứu thế
Mình mạng thuỷ, hợp với cây hoa, thuỷ dưỡng mộc mà. Sau niềm đam mê văn chương thì cây trái, hoa lá khiến mình yêu thích vô cùng. Những lúc mệt mỏi, gặp khó khăn, có chuyện đau buồn, tâm trạng mệt mỏi bức xúc là mình ra ngắm cây hoa, bắt sâu, nhổ cỏ tưới nước cho cây. Vừa làm mình vừa thầm thì như thể đang nói với người bạn. Hình như cây hiểu, những cành lá nhỏ xíu cứ rung rinh, lao xao như cảm thông an ủi .Còn những bông hoa thì cứ như hướng hết vào mình mà phô sắc,mà hớn hở kiêu sa. Hoa muốn mình vui lên đấy. Hiểu ý các em rồi. Dịu vợi hết cả mọi nỗi muộn phiền mệt mỏi.
