- ÁNH TUYẾT

Nỗi hờn Thuỷ tinh
Vẫn như còn một Mỵ Nương Bỗng dưng trời đất thất thường đánh ghen Để người Hà Nội lo phiền Để mưa cả đến những… miền không mưa! Ngàn năm vẫn nhớ hận xưa Thuỷ Tinh ơi! Thế đã vừa lòng đâu


Thóc vàng
Về quê giữa một ngày mùa Thóc vàng trải những giấc mơ trên đồng Chỉ thương cây lúa uốn cong Đỡ bông sai mấy tháng ròng ...khổ chưa? Mẹ cười như nắng sau mưa


Ngẫu hứng Việt Trì
Một đời mấy đận qua đây Cứ thèm được nép tán cây Đền Hùng Bâng khuâng ngay tự sông Hồng Đường về đất Tổ thơm bông bồ đề

Tiễn Bạn
lấy chồng thì phải theo chồng Biết chăng sóng gió đã dừng ở đây! Dặm dài vời vợi tháng ngày Xót xa thân gái tuổi này chưa yên Thôi đành phận, thôi đành duyên!


Nghĩ một mình
Mấy năm nay quê mình không có bão Nhận nhiều ưu ái của trời mà thấy lo lo Ẩn họa nào dấu trong mỗi vụ được mùa Giông gió góp dồn từ những ngày yên bình,êm ả... Ai biết được trời có thay lòng đổi dạ


Nghĩa xóm
Hoa đến mùa lại nở, có những việc trên đời chỉ xảy ra một lần. Hoa đúng hẹn năm nào đến mùa cũng nở đẹp. Giàn hoa nhà mình trên tầng 3, ban công tầng 2, những chậu hoa, những cây mẫu đơn, cây ngọc lan trước cửa nở đẹp và thơm ngào ngạt, không để người phải mong chờ.


Duyên Phúc làng tôi
Chưa khi nào nhắc về Duyên Phúc làng tôi, lòng lại nhiều bồi hồi thế này. Trong cơn biến động ba đào, có còn giữ được tên làng, cái tên đẹp vừa có duyên, vừa có phúc mà chúng tôi luôn tự hào nữa không làng ơi!
