- ANH VŨ
Niềm tin
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh ..
Sen thơm
Một Thiện niệm lóe lên Ánh vàng kim chói lói Vang động toàn thế giới Năng lượng tràn tinh khôi. Thay muôn lời định nói
Cho ta về
Nắng mưa là chuyện của Trời Thức hay ngủ, chuyện của Tôi ấy mà Cần gì Nguyệt Quế ra hoa Biết buông biết bỏ là Ta thắng mình Nắng mưa, Chua ngọt, Nhân sinh Quay cuồng quanh một chữ Tình liêu xiêu
Kìa xem mây nổi
Thị thành chẳng muốn Về quê chẳng ham Cõi Tiên vòi vọi Cõi người, Tích, tịch, tình, tang.. Phố phường chật chội, Trong nhà trống không.
Gió thiên thượng
Bịt bùng trong khối bê tông, Lên sân thượng, mở toang hết cửa. Tần ngần mãi, đợi chờ cánh gió. Buồm ai căng, bay mải miết theo mây?
Ý nghĩa của Đức
Cha ông ngày xưa luôn tự giác răn mình hàm dưỡng Đạo đức, tu Tâm dưỡng Tính để TÍCH ĐỨC cho con cháu đời sau,để luân hồi tái sinh phát Tài Lộc, hưởng Phúc Thọ…
Thì thầm Xuân nói
Gió Xuân hây hẩy lụa là, Khí Xuân ấm mát, thịt da đang thì. Lòng Xuân náo nức muốn đi, Không định hướng, một cõi Về, mông lung.