- ANH VŨ
Đỗ Mục và nỗi niềm thời vãn Đường qua bài thơ "Thanh minh" P1
Tôi không sao quên được cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với thiên nhiên và con người miền Tây Nam Bộ khi vác cái túi hành lý lép kẹp toàn là sách vở lên con tàu vào đất phương Nam vốn trước đây chỉ biết qua sách vở.
Hai giọt nước
Tôi và em như hai giọt nước Treo so le, hai cọng rạ, mái tranh nghèo Thấp thỏm lo âu, trận gió buốt, giữa đêm thâu Vài chấm mưa phùn, thêm vào nằng nặng
Thoát chốn mê
Đã thấy thu về, Dù mùa chưa lá đổ, Chút Thanh Minh, Lốm đốm nửa vàng, xanh... Thời đã khác, Không rập rờn sóng cỏ, Mưa bụi thôi bay, Ai khóc người dưới mộ?
Cùng xuân vạn cổ
Bữa ấy hoa Xoan đã vào thơ, Xuân muộn, phòng trai vẫn khép hờ... Khách tục đến thềm, rêu xanh không tiếp. Thoáng thoang, muôn muốt, mưa bụi rây...
Ngọn gió xuân đơm hồng nụ mùa đào (p3)
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,
Ngọn gió xuân đơm hồng nụ mùa đào (p2)
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,
Chòng chành
Núi chòng thì non đã chành, Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn. Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan. Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ... Xưa, nay đầu Sở mình Ngô,