- ANH VŨ
Tiếng tắc kè ngày ngoại mất
Hai cây me cổ thụ Đã cưa tự bao giờ Hai phiến thớt nâu sẫm Nhẵn mịn thời con thơ. Tắc kè kêu cành vắng Tiếng hoang dã của rừng Một thời xưa vọng lại
Hành trình cuối
Hành trình trăm năm, Chỉ trong nháy mắt. vật vã luân hồi, Ngàn năm bóng én đưa thoi… Vạn năm ta đợi, Triệu năm vẫn chờ. Bao nhiêu gương mặt người, Cứ quen rồi lạ. Ngã bảy ngã ba,
Con chữ
Chữ tượng hình là đặc thù của một thứ văn hóa, một thứ ngôn ngữ. Với người tin vào Thần thì đó là sự an định không phải ngẫu nhiên cho một cộng động người : ăn cơm ,cầm đũa,nói từng âm tiết có nghĩa, da vàng, trọng thủy,trọng xỉ...hẳn nhiên ngôn ngữ phải là khối vuông truyền đạt nghĩa, nội dung
Ước gì
Ước gì mưa bụi rây rây, Sân rêu lấm chấm, cỏ cây cựa cành. Ước gì chút chút mong manh, Làn hương ấm, chút ngọn ngành, yêu yêu. Ước gì xúng xính áo điều, Vài chiếc pháo chuột, những chiều Ba mươi....
Bóng nằm
Thân thì đứng, Bóng thì nằm Thiên nhiên thanh thản Trải thảm êm đềm suốt mấy ngàn năm. Trần thế đảo điên Những màn kịch lăng xăng Hết thông minh rồi quyền lực
Hạt bụi
Nếu như Pa-ri là thủ đô có thật? Nó có thật trên bản đồ Thật hơn, gần đây trong một trận đánh bom. Ôi chao ôi, nước sông Xen, Tháp Nhà Thờ Đức Bà sừng sững Ghế đá, công viên, chiều thu lá đổ Có còn bức thư tình gửi nàng Cô-zet
Nhớ sông La
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi