- HOÀNG LIÊN SƠN

Xuất gia
Ai hắt hủi con đâu Sao cứ nhất định rời nhà chàng trai của mẹ? Vì quá nhiều yêu thương như thế Nên chỉ đi tu mới trả hết nợ tình


Phong độ
Đến tám lăm Cụ thọ nhất nhì chòm Qua chín mươi Cả họ còn được cụ Rồi chín lăm Nguyên xã chả có ai tuổi ấy Vượt trăm năm Huyện mừng một mâm đầy....


Nắng non
Anh tới Không coi đây là đích Mà chỉ vì tiện lối rẽ vào thôi. Đón nắng non Lá mùa xuân chuyển dần từ xanh nâu sang xanh lục Hoa xao xuyến nở


Ánh nến
Thoáng thấy bác tới đại gia đình thăm hỏi chia buồn Nhưng đang đứng Con kéo ghế mời Rồi lần đầu rót nước (Vì đang được phân công làm việc khác). Một lát Khi thấy phụ thân mình đi ngang


Cafe tân xuân
Từ phía sau Chủ quán hỏi ông và chị uống gì? Khi ta ngoái nhìn Lại à... Anh và chị. Vậy chiều nay anh nên nhuộm nhỉ? Bỏ qua đi vì sẽ hại da


Nguồn phúc - người trụ nơi mặt đất
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu.


Căn dặn
Em biết anh nhớ Vạt lở ở bờ bồi nơi chúng mình ngắm sóng Nơi em hù đẩy anh xuống sông rồi giật lại Nhưng nếu có đi ngang đừng rẽ vào lối ấyGió từ sông thổi lạnh Mà không người che chắn cho anh.
