- HOÀNG LIÊN SƠN

Niềm tin khi cất cánh bay
Anh đã bay lên mây cao Từ phía sau Người ta chỉ trỏ phẩm bình khôn dại Phải chăng họ muốn anh ở lại Cùng ra sức tranh khôn? Anh đã có một chuyến bay không hạ cánh


Giấc mơ
Trước bao la Mà bàn chân bé thơ không dễ đi cho đến Nỗi tò mò háo hức Khiến tôi mơ thành tí hon Sẽ thành rừng nơi tôi thường gọi bụi cây


Oai nghi
Không tàn vàng lọng tía Đầu tròn bước trong mưa Không giường ấm nệm êm Dưới mái hiên yên giấc ngủ ngồ Không bàn cao ghế lớn Thong dong thọ thực Dù nắm cơm lẫn miếng nước trời


Offline
Anh cười online với em bằng biểu tượng mở miệng Và những trái tim bay lên từ mắt Những trái tim cầm tay mà đưa nhau Không sợ xước Anh gửi một dòng ngoại ngữ viết tắt. Em chào buổi sáng Mời anh café


Bé Mai
Em dụi mắt Anh nhủ vậy mình tạm biệt Em ứ Rồi khép mắt. Anh bèn rì rầm đọc một đoạn thơ Tiếng em thở Dần đều và rõ Tóc tới lui lặp chính xác hành trình Trong ánh đèn vàng ấm.


Thư cho anh trai
Anh yêu quí Em nhớ Anh nhắn đang ở quê Mời em khi nào vào để anh tặng sách (Sau này rồi sách sẽ được anh ơn). Em bảo đợi em mười lăm phút Vì đang về thăm cha mẹ Anh đăng đối rất nhanh “nồng nhiệt đón chào”.


Mầm thiện
Gặp các em Tôi không gặp tuổi thơ của các con tôi Mà của chính mình Trọ học và ghẻ lở Cũng cách nhà mười lăm cây số Nhưng cuối tuần có bố mẹ đón đưa Còn các em đi bộ!
