
- HOÀNG LIÊN SƠN

Giang biên hành
Nắng quái chân đê Nơi lần đầu chàng vượt qua khi có nàng mở lối. Mặt trời chuyển đỏ ở nửa đường ra bến nước Nhưng chàng chẳng thể quay đầu vì phía trước Có cây táo mà nàng dận chân để chàng vin nhành.
Hào quang
Như những đứa trẻ ngoan Chúng ta thường trở về khi trời vừa tối Tiếng chuông ngân thay tiếng trống trường. Bỗng một hôm Em không đòi về sớm Anh lựa gọi Để mẹ khỏi bên hiên bắc ghế ngồi chờ. Và từ đó
Giữ cho em
Làm nghề phải dấn thân Nhưng nhớ giữ ấm bằng nước nóng Đeo khẩu trang để buồng phổi vô trùng. Nếu ca bệnh nào tới thập tử nhất sinh Cần đi ngang thì phần đầu phải tránh.
Sự chuẩn bị huy hoàng
Phút lâm chung Ông dặn dò con cháu Cỗ hộp ông mua đã ba mươi năm nằm sẵn trong buồng Không cần ông chỉ chứ? Vâng thuở còn thơ cháu đã từng chết khiếp Khi chập tối ông sai vào mở nắp lấy đồ.
Giao bái
Em nói với cây ổi ven đường Cho xin một trái Anh bảo có thể thuốc vừa phun Mà quanh đây không nước rửa. Em cắn miếng nhỏ Anh xin cắn miếng to Em hỏi sao tự dưng anh hết sợ?
Trọn chứa
Từ nhà em về anh nhận được tin: Trả lại người dưng này "Em ở đây nhé!" Mừng anh thành công trong ra mắt mẹ Có điều nội gián phải tránh nhìn Kẻo lại như nam châm phân đồng nhôm với sắt.
Thương và yêu
Đoạn đê vùng thứ nhất Em bất bình với những nhát dao Chặt ngang hoa chuối Đoạn kế tiếp em sững sờ căm ghét Những đống lửa dọn cỏ đốt tràn vào thân nhãn Áy náy về vết buồn trong chiều dẫn anh đi.



