
- HOÀNG LIÊN SƠN

Sau bữa tối
Con mở cửa xỏ giày Mẹ hỏi còn đi đâu? “Mẹ nhồi ăn nhiều nằm khó chịu” Mẹ hỏi đi bộ chẳng càng vỡ bụng ư? Là con đoán chứ đoạn cuối nghe không rõ.
Hướng dương
Khi online anh kể Từng là xe tăng nhưng đã chùng mất xích Em hỏi còn giờ sao? Anh đùa đứt xích Em bảo vậy sẽ trả anh về với cả bộ căng nguyên. Anh thả trăm tim Rồi giật mình nhận ra hàm ý Trả anh về với thuở chưa yêu
Nguyên mẫu
Trưa ngày xưa trốn ngủ khám cây Chuyện chả có gì sao anh nghe chăm chú Mỗi khi em tạm ngừng lại hỏi từng ý nhỏ Ai canh chừng ai dám leo cao? Rồi chuyện bạn cùng lớp ghét nhau Gay cấn đến có màn vỗ hất
Đang đường ngang
Con sang đường hướng về Có táo chờ đâu đó Vừa đi vừa ăn Tới nhà móc ra vẫn còn cả đĩa. Mẹ hỏi từ đâu Con chép miệng hững hờ “Xin được” Chuẩn bị thêm một nước
Điểm đón an toàn
Em đợi cạnh chợ Bùi Xa nhà mẹ cha dễ đến non cây số Tự nhủ hết người quen Dù ánh mắt tò mò không hết Em chẳng biết Nơi em dừng xe cả hai bên dày đặc họ Trần
Chuột
“Roẹt” Khi anh quay sang Nó đã dừng lại im lìm cách điểm nhìn hai mét Sau đoạn phi nhanh hơn cả âm thanh. “Chụt” Khi anh ngửng lên
Duyên cây
Những mầm chuối Thân dài lá thưa Hứa hẹn quả to buồng nặng. Tình như đã vượt qua trọng trường trái đất Để một mai nhập vào vũ trụ



