- HOÀNG LIÊN SƠN

Từ bi xót thương
Đi cả trăm cây số Sờ chân người ta rồi quệt lên đầu Rút tiền từ thắt lưng Hỏi thầy có chi để bán Đến gặp vị chân tu mà sao toàn mê tín? Thưa bậc trí Ngài từ bi Hãy đăng đàn giảng pháp


Dưới mái hiên
Kéo đến khuya Cuộc chuyện online tự nhủ sẽ dừng từ chập tối. Không nhận lời gặp nhau Nhưng quán quen chiều nay em vẫn đến Tưởng tượng đối diện là khuôn mặt người thương mến Trong túi xách tay Hóa đơn café lần gặp cũ vẫn còn.


Dấu yêu thương
Chiều cuối tuần buông Làm dở dang câu chuyện mà anh mong nói tiếp Và em đi Mang theo lời nhắn hãy yêu thương tất cả mọi người Nhưng đừng với riêng ai Bởi nỗi băn khoăn niềm xưa thức dậy Nẻo xưa nào sẽ dẫn bước em theo.


Lưỡng lự
Thiếu phụ lau bàn trà vốn đã sáng như gương Liếc đồng hồ và nhìn ra cổng chính Tự nhủ: Mắt ơi! Đừng chống lên lộ liễu thế này Người sẽ đến hôm nay Nàng thường gọi anh là anh trai dù không có cùng cha hay mẹ


Bữa trưa quán nhỏ
Bạn chuyển giúp bát cơm gần thêm xăng-ti-met Rồi kéo ghế mình cũng xăng-ti-mét gần hơn. Bao nhiêu ngày cậu tớ đã quen, Bỗng một hôm cùng xưng tên nhỏ nhẹ.


Ngôi nhà
Dù lối đi gập ghềnh Có bước đều, có bay, có nhảy Em ơi, đến nhé ! Anh đã nghe vâng …. Tiếng vâng như thêm một dấu huyền. Trước nhà ta Gió phóng khoáng nắng chan hòa Và thêm cả một giàn thiên lý


Vườn đào chiều cuối năm
Hai người một xe máy Thoáng va nhau đường nhỏ chênh vênh. Chiều cuối năm Hoa e ấp hơn, chúm chím như chào. Anh phủi giúp rất lâu một cánh nhỏ hoa đào Bám hờ trên áo.
