
- HOÀNG LIÊN SƠN

Hẹn
Em tiễn anh online Nhủ về với em khi xong công được việc rồi ra đón tận cửa xe bus Nhưng đưa thẳng về nhà mẹ cha Bảo ở đây mạch dừng tai vách Trách nhẹ Không báo em lên lúc còn trên đó.
Nụ hôn mở mắt
“Anh yêu em!” “Được bao lâu?” “Một vạn tám ngàn ngày” “Đủ chứ?” “Năm mươi năm” “Chắc không?” “Hai phần tư thế kỷ” Được yêu đến lo âu anh men mén tự hào Nhưng liền đấy băn khoăn khởi phát Nếu không tin dự án tương lai bền chắc
Dỗi
Em online báo đã về nhà an toàn Rồi hỏi sao hôm nay chào chia tay chậm thế? Cả ngày ngồi xe Anh cần có một giờ đi bộ Nhưng ai lại đôi co khi em chẳng bằng lòng Mà nhất định đưa nối về tận ngõ.
Đường đến tự do
Ở trong nhà Nghe hai đứa rủ nhau đi dạo Mẹ chả ngăn Nhưng lúc em giữa sân còn anh tới cổng Lại hỏi kịp quay về khi còn sáng hay không Em gật Và anh biết Trời tối là hết cách rủ nhau đi.
Xa và gần
Em thức giấc Má hồng Môi đỏ Ngực dội lên Như có hai mình. Em lạnh như tiền Lúc có anh bên Một díu dan nhạt như bánh thánh Ngại quan chiêm người đời Hay tránh thành tro?
Trang trại bên sông
Chiều cuối chạp Anh lội ruộng bằng đôi giày mới đánh Trước ngực tạo vòng tay để em xếp bắp vào. Khế cành xa Tránh ngã mương em túm nhờ anh vạt áo Hồng xiêm chín cây chim và sâu ăn dở Em bóc bón cho người đã vướng cả hai tay
Trong nghịch duyên
Chiều ba mươi Cháu rẽ vào ngả đường bờ cừ Nơi năm nào Từng có đứa cắm đầu vì mò niễng Tự nhủ Đừng có ai đi ra và hỏi Sao giờ này cháu còn ở tận đây? Không cầu mà thấy Chẳng kịp quay đầu lại thiếu lối rẽ ngang



