- HOÀNG LIÊN SƠN

Nội kết
Ở tuổi chín mươi Tinh mơ cha dắt xe ra ngõ Tiếp tục dắt dọc đường chẳng phải vì nó hỏng Mà trời tối dễ lạc xuống ngòi. Không chịu để ai đưa đến viện Cũng đừng hòng ai được nhận thay cha


Chắt chiu
Biết anh rất gần rồi Nhưng em không ra được Chị nhìn ngang và mẹ đang trông xuống Chẳng còn lý do nào để ra cổng hôm nay. Vậy có lẽ anh đành sang lối khác? Thẳng phía trước mà bước Từ vườn nhà em có thể thấy anh.


Đăng đối
Anh mong từng phút tới giờ gặp em Nhưng đừng quên nhẩn nha thong thả. Vậy em cần ngủ bù cho thao thức đêm qua Anh cứ về Nếu chiều muộn mà em chưa tới.


Thị hiện
Đặt vốc kẹo lên bàn Em phàn nàn đứa cháu không ngoan Ăn chán chê rồi mới mời người lớn. một lát Số kẹo bớt đi mà anh không nhìn đâu ra rác Em cười đố biết Những cái nào còn bùi ngọt bên trong.


Danh phận
Cổng vào nhà được mở Trà được mẹ tiếp đầy mỗi khi nửa chén vơi Nhưng anh cần ngồi ngoan cho em dọn vườn Chớ manh động đòi dọn cùng mọi thứ Và sẽ được nghe vài cơ mật biết rồi. Hương bếp lên ngang cửa Anh cất lưu luyến đi xin phép mẹ ra về


Tương tác
Lần thứ nhất nhận dòng ngoại ngữ viết tắt Em chưa hiểu là gì nhưng tạm gác Cuộc chuyện đang đi không tra được google Lần thứ hai bỡ ngỡ Nhưng nghĩ thầm chắc anh viết nhầm thôi Dù lại bắt đầu những nụ cười mụ dạy


Ù lì
Nay em về gần anh Nhưng bận việc họ hàng nên không dám hứa. Anh không mong nhiều Chỉ ước gặp thoáng thôi phút đầu thừa đuôi thẹo. Em hiện ra như một điều huyền diệu Anh thốt lên thế là hạnh phúc rồi.
