
- HOÀNG LIÊN SƠN

Cô giáo vùng cao và cơn mưa
Thấy mây đen sẫm dần Cô vội mang ra sân thùng xô chậu Chẳng bao lâu từng thứ một đầy Cô lôi nốt cả nồi xoong bát... Chợt ước Mọi thứ trong nhà đều mang dáng khum khum
Chị
Con ơi đến viện với bố nào Mẹ sinh em bé Con reo lên A nhà ta đã có em rồi Bố ngắm con vui Tự hỏi có biết đêm đêm bố phải bế con ra để mẹ không mất ngủ?
Thơ ngây và bóng đêm
Nào con yêu bố đón về đây Con reo lên Lon ton nhặt ba lô quần áo Nào con yêu hãy cho bố biết Nhà mình đâu Con rụt rè giơ tay chỉ vu vơ phía trước
Ru con
Vẫn cánh tay nhịp nhàng đung đưa Vẫn câu Kiều da diết Sao bỗng dưng hôm nay mắt con không nhắm Mà mở tròn nhìn miệng bố đăm đăm?
Yêu và ghét
Mùa xuân hoa cỏ sinh sôi Con vui về thăm quê trong những ngày nghỉ tết Nhưng ốm vặt Bởi trời nồm và độ ẩm cao Lớp ba Con gái giỏi giang được chuyển sang lớp mũi nhọn của trường Con tự hào nhưng băn khoăn vì bạn mới cùng bàn hình như không giỏi.
Dỗ dành
Ngày con chưa biết nói và dường như khóc vì đói Bố dỗ con không nín Giá như con hiểu Tiếng khóc không làm mẹ về được sớm hơn Lớn hơn Con khóc thương chú nai Bambi trượt ngã trong vũng nước
Vòng nguyệt quế
Sáng sớm Con ê a trong giường Rồi lại ngủ khi bố vào vỗ về tí chút Con gái ơi Có gì đáng buồn đâu mà phải khóc? Có gì đáng sợ đâu mà vạt áo bố tay con nắm chặt? Con có biết



