- LÊ QUANG TUỆ

Con sóng xanh
Biển xanh... Con sóng xanh. Ngời xanh màu ngọc bích Từng lượn sóng hiền lành Vỗ bờ xanh tha thiết... Cánh buồm xanh mải miết Trôi vào trong bao la


Ớt chỉ thiên
Ngọn lửa đèn dầu nhỏ Trỏ thẳng lên trời xanh Chỉ ra những bất bình Giục hóa công dừng lại Một ngàn lần: sửa nhanh! Mới trổ ngọn lửa xanh Khi già thành lửa đỏ


Đất đồng Vũ Thắng
Dẫu cùng áp má xuống thôi Hẳn nghe rõ lấy một lời băn khoăn Cần cù thành một bản năng Rõ hiền như đất lại trăn trở lòng


Trái tim dịu dàng
Đừng là sắt Chẳng là gang Hãy cứ dịu dàng là trái tim thôi ! Trái tim của một con người Biết buồn vui, biết khóc cười, ghét yêu Biết khinh, biết trọng, biết điều Biết trao, biết nhận, biết chiều, biết thương


Thế nghĩa là....
Thế nghĩa là... Có lẽ thế, từ nay Lời chúc phúc cho nhau không còn nữa Mặt trời sẽ tắt đi ngọn lửa Trái đất buồn trăn trở với đêm đen.


Nhớ
Có nỗi nhớ khiến lòng ta thổn thức Kiếm tìm hoài như đáy bể mò kim Có nỗi nhớ cồn cào day dứt Nghe bồn chồn khắc khoải con tim...


Khoảng trống
Khoảng trống của bầu trời Lấp bằng những cánh chim Khoảng trống của không gian Lấp đầy bằng thanh sắc Khoảng trống của mặt đất Lấp bằng cỏ và hoa Khoảng trống biển bao la Những cánh buồm sẽ lấp
