- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Ánh nắng cuối ngày
Nẻo đường nào cũng đến đích thôi em Ta chạm trước em đừng ganh tị nhé Chiếc lá khô rơi vào đêm nhè nhẹ Chẳng thể làm giấc ngủ phải ngăn đôi...
Nụ hôn xa...
Giữa nụ hôn ta gửi đến cho nhau Gió chen ngang em nghiêng đầu bẽn lẽn Nụ hôn xa thay cho lần lỗi hẹn Tháng Tư này em không đến nghe anh...
Trăng cô đơn
Trăng ơi trăng mấy tuổi rồi Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng?Trần gian bát ngát thênh thang,Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm… Trăng buông ánh sáng dịu êm,Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu!
Triền miên....
Ta nợ gió muôn ngàn lần hơi thở Và nợ mây quên chiều lỡ buông trôi Ta nợ mưa từng giọt tí tách rơi Không đủ thấm cho dòng đời khô hạn...
Tinh hoa đại ngàn
Tháng Ba Tây nguyên Ông mặt trời còn thản nhiên trút lửa Gió len lỏi trong nắng hồng rực rỡ Hái tinh hoa mê đắm giữa đại ngàn… Sắc thắm tươi tinh đất đỏ ba dan Hương cà phê ngập tràn lòng phố núi
Cầu vồng tình yêu
Anh là nắng, ngổn ngang miền đất trắng Em là mưa, thẽ thọt cạnh song thưa Chẳng hiểu mình có duyên phận hay chưa? Mà mưa nắng cứ vẩn vơ tìm kiếm...
Sắc màu phố núi
Có màu xanh thăm thẳm của đại ngàn Màu đỏ sậm đất bazan chung thủy Màu nhung nhớ của rừng đêm hùng vĩ Luôn trọn tình cùng phố thị Cao nguyên !