- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Đăk Nông, tình yêu của tôi
Nắng vàng rải xuống Đăk Nông, Nồng nàn tô nhẹ sắc hồng môi em. Dịu dàng con suối ru êm, Bướm ong lả lướt dạo tìm hương hoa..!


Làn gió và em
Em như làn gió thoảng...Giữa đời anh yêu thương! Long lanh tựa giọt sương, Khi bình minh chợt hé Em là chiều mưa nhẹ...Dịu đời anh khô khan,Trong bão tố, mưa ngàn Anh muốn đời bình lặng,


Bạn và tôi
Lâu rồi mình mới gặp nhau! Hoa râm đã phủ mái đầu đôi ta... Bao năm mình sống cách xa, Gặp nhau hôm ấy chan hòa niềm vui, Đã hơn nửa chặng đường đời, Ta ngồi ôn lại cái thời trẻ trâu...


Mưa cuối tuần
Mịt mù bụi trắng bên sông Cơn mưa về lại cánh đồng đất khô...Cỏ non tự nhú ven bờ!!!! Nhớ hoa lựu đỏ hẹn hò ngày xưa Vườn em trái chín đung đưa..


Sinh nhật
Ta sinh ra đã nửa già thế kỷ Đã đắm chìm trong mộng mị bao đêm. Để một ngày khi tóc chợt bạc thêm, Mới nhìn lại những nỗi niềm được... mất! Rồi hôm nay ta đón ngày sinh nhật, Bên ngọn đèn đang lay lắt bên ta...


Chuyện cũ
Anh có biết? không gian dài vô tận, Biết em thương… hay còn giận đôi môi... Đã hôn em,say đắm suốt một thời! Và đã thốt biết bao lời ước hẹn.....Rồi một ngày thuyền tình anh xa bến,


Thương lắm... Miền Trung!
Đêm miền Trung lại cồn cào không ngủ, Cây cỏ gồng mình trong bão lũ triền miên Những con sông, con suối vốn ngoan hiền, Như nốt nhạc giữa đất liền - biển cả... Chợt gầm gào cơn cuồng say hối hả,
