- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Phố thị hoa vàng
Có phải anh là Phố thị Hoa Vàng nơi ngọn gió lang thang cả ngàn năm khắc khoải nghe lời ca hoang dại của ngọn thác Liêng ung... nơi tình của núi rừng hòa tan từng sợi nắng trong ly cà phê đắng


Vào hạ
Em có hay ngọn gió đã giao mùa..? Đàn ong bướm chợt nô đùa trong nắng Mây trôi trôi giữa khung trời bình lặng Hạ quay về sau ngày tháng phiêu du... Và nàng Bân quên đi cảnh sớm khuya,


Sao đêm
Vì sao này… em gửi đến cho anh Đêm mong manh giữa trời đất mong manh. Vầng mây xám cứ bồng bềnh trôi mãi Chỉ còn em… với vì sao ở lại, Chôn chặt niềm khắc khoải nhớ mong anh...


Nụ hôn
Bồng bềnh, mây nhẹ bồng bềnh ... Thuyền trăng chao đảo, chòng chành chân mây. Xạc xào, gió thoảng rung cây Đêm Đông sương lạnh phủ đầy giấc mơ… Hỏi người còn nhớ câu thơ Của bao năm tháng đợi chờ nữa không?


Hư ảnh
Ta lỡ tương tư một áng mây chiều, Nên buồn thật nhiều vào lúc hoàng hôn. Thẫn thờ tìm mây tím cô đơn Trôi chầm chậm giữa cõi hồn giá lạnh…Màn đêm buông sao lẻ loi vài ánh Trăng nhạt nhòa chìm vào cảnh hư vô ! Gửi yêu thương theo làn gió vu vơ


Bão lòng
Nỗi nhớ âm thầm ...nhẹ trôi vào dĩ vãng , Chiều ngậm ngùi vương sợi nắng trên môi một lần thôi mơ ước một lần thôi. Anh quay lại tìm nụ cười hoang vắng Của mùa Xuân trôi giữa đời bình lặng.


Ký ức
Ta lỡ quên một mảnh tình xưa cũ Để rong rêu che phủ cả ngàn năm, Khi quay về bên ký ức xa xăm Thì giá lạnh đã nảy mầm che lối... Nơi bến cũ của những ngày mong đợi
