
- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Mùa hạnh phúc!
Chẳng dám mơ một khoảng trời huyền thoại Thật ngọt ngào, hương đọng mãi bờ môi. Chốn Bồng Lai yên ả tháng ngày trôi Yêu say đắm giữa đường đời nhung lụa… Nhưng không thể hóa thân vào cỏ úa Để hình hài khô héo giữa thời gian.
Hạnh phúc....!
Con còn nhớ tháng ngày cơ cực ấy...? Lẫm chẫm đầu đời, con tập gọi... Ba... ba... Con sinh ra không giữa chốn phồn hoa Không nệm gấm, chẳng ngọc ngà nhung lụa.
Một nửa thế giới
Họ là một nửa nhân gian...! Là vầng mây ấm, là làn gió thu, Ngọt ngào như những lời ru... Dỗ dành giấc ngủ ta từ ấu thơ! … Là nàng tiên ở trong mơ,
Đàn bà ơi!
Đêm cuối Thu gió trở mình se lạnh... Mây lững lờ đưa đẩy ánh sao khuya, Nẻo đường nào khuất lấp dưới đêm mưa? Chợt rạng rỡ giữa đợi chờ hy vong... Đàn bà ơi... Em là cơn khát vọng,
Tìm đâu
Ta đơn độc giữa đường trần thăm thẳm... Ánh nắng chiều vàng sậm nỗi cô liêu Ngày buồn tênh cùng gió nhẹ đìu hiu, Đêm trăn trở với thật nhiều giấc mộng...! Kiếm tìm ai trong mơ màng ảo vọng, Để nụ cười không lẻ bóng riêng ta.
Tình mơ
Anh mơ.... mơ một vòng tay, Vòng tay da diết tháng ngày yêu thương Môi mềm ngào ngạt tỏa hương Tóc mây lả lướt giọt sương mắt huyền... Tiếng em thủ thỉ,ngoan hiền,
Đổi thay
Phố đổi thay Ngập ngụa tiếng còi xe Vàng đỏ trắng xanh lượn đầy đường nô nức Những tòa nhà chân cắm trên mặt đất Định vươn lên đầu chạm đến bầu trời Nhấp nhô đèn màu,sao vội vã trôi



