- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Thiên đường
Nếu không buồn ta chẳng biết làm thơ, Và không say ta nào dám đợi chờ , Tìm giọt nắng giữa mịt mờ dông bão. Có lẽ thế... Đời là đêm mộng ảo...Của nỗi buồn theo năm tháng triền miên,


Nợ...
Anh nợ em nửa vầng trăng tha thiết... Thay lời thề tình bất diệt trăm năm, Để thỏa lòng mơ ước tự xa xăm Em mãi mãi như chị Hằng không tuổi... Anh nợ em khi dưới làn gió thổi...


Mưa buồn
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng... ...Thêm u sầu, thêm trĩu nặng tâm tư!


Mưa tháng Bảy
Ký ức xa xưa... quay trở lại giữa chiều mưa tháng Bảy Hàng me già run rẩy trút lá vàng trên lối nhỏ quanh co Gió gợi hồn thơ như sóng vỗ dọc đôi bờ ảo mộng…Một chút niềm hy vọng vỡ tan rồi... theo bong bóng mưa Ngâu


Tình mãi nở hoa
Chiều tà...tím ngát hoàng hôn, Nhớ thương,thương nhớ...bồn chồn nhớ thương ... Trên cành ướt đẫm giọt sương, Như ngôi sao nhỏ chợt vương xuống trần... Nhớ ai lòng dạ bần thần,


Bất chợt
Anh chợt muốn yêu em... Trong lần gặp đầu tiên, Đôi mắt huyền mơ mộng, Nụ cười em cháy bỏng, Cho tình anh chơi vơi... Môi chẳng thốt nên lời, Tim liên hồi trống vỗ, Ngập ngừng nghe hơi thở


Tìm quên
Quay cuồng trời đất đảo điên, Ánh đèn hiu hắt ngả nghiêng la đà... Còn chưa uống hết rượu mà? Nâng ly lên nhé...bạn à, cạn thôi! Nhạc buồn đang khúc lả lơi.
