- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Bờ vai
Cho em mượn một bờ vai Để em quên hết đêm dài cô đơn... Bên anh chia xẻ vui buồn Được thương, được nhớ, được hờn vu vơ Lời yêu dịu ngọt câu thơ Nụ hôn cháy bỏng trên bờ môi em


Hè ơi!
Mở tung hang động thiên thần Không gian lay chuyển vạn lần tiếng ve Phượng hồng rực lửa đam mê Gió nâng mây trắng,nắng hè xa xăm… Vẫn là hè của ngàn năm Lơ thơ cỏ rối âm thầm đợi mưa


Gọi cố nhân
Gọi anh...hoài, cố nhân ơi...! Sao anh chẳng nói một lời cùng em? Để bao giọt lệ từng đêm... Ướt đầm gối mộng triền miên vơi đầy! Tấm thân héo hắt,hao gầy,


Sinh nhật
Tay nâng ly rượu đầy vơi... Âm thầm,côi cút ta mời riêng ta! Lãng quên nên chẳng có hoa, Thôi thì...Sinh nhật với ba ly này! Một ly vui với tháng ngày...


Mưa đêm
Trời mãi tuôn mưa cho đêm dài ướt đẫm. Gió u hoài lay chầm chậm canh thâu... Trong đêm đen, gió hỡi gió về đâu...? Để mưa phủ kín mái đầu cô quạnh… Tình yêu ta chập chờn như hư ảnh Đưa ta vào vùng tiên cảnh xa xôi.


Đồ cũ
Đành là vẫn có câu "đồ mới bạn cũ" để chỉ điều có giá trị. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ thế. Họ vẫn thích đồ cũ. Phải chăng là họ hoài cổ?


Mưa buồn
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng...
