- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Hờn ghen
Tôi ghen hoài cơn gió, Cứ hôn vào tóc em. Gió ve vuốt thật êm, Lên tóc huyền óng ả...! Tôi hờn cùng biển cả, Ôm em trọn vào lòng.


Một thoáng Tây Nguyên
Trời Tây Nguyên vẫn một màu xanh thẳm. Như mắt huyền nơi ngàn dặm xa xôi. Mây nhẹ đưa trôi về phía chân trời, Gió thoang thoảng thì thầm lời tha thiết! Như đôi mình từ thuở biết yêu thương.


Chia xa
Gửi cho em mấy dòng ly biệt... Chúc em về phương đó yên vui Để anh ôm nỗi đau vùi. Phận nghèo chấp nhận ngậm ngùi...xót xa! Tiễn em lên kiệu gấm xa hoa! Anh chết lặng mưa hòa nước mắt Không tin được đó là sự thật?


Lời yêu thương
Nhặt sao rơi kết lời thương nhớ Cõi tâm hồn sóng vỗ lao xao. Làn hương mê đắm, ngọt ngào Thoảng bay trong gió len vào tim anh. Mây thăm thẳm màu xanh huyền hoặc


Nhớ
Một chút nhớ chợt len vào khe khẽ... Khi chiều buồn dần buông nhẹ trên sông Anh thả hồn bơi vào cõi mênh mông, Mang nỗi nhớ thoảng bềnh bồng theo gió...! Một chữ yêu muôn lần không dám ngỏ, Bỗng cồn cào theo ký ức xa xăm...


Mai nở muộn
Mùa Xuân vội vã đi rồi, Để lòng man mác bồi hồi nhớ Xuân! Phượng hồng rực rỡ cuối sân, Bờ tre vọng tiếng ve ngân rộn ràng... Bỗng dưng một đóa Mai vàng, Âm thầm hé nở muộn màng nơi đây?


Nghiêng nghiêng
Nghiêng nghiêng một nửa vầng trăng, Của đêm cô độc chị Hằng mộng mơ. Nghiêng nghiêng nét chữ vần thơ Đẫm màu mực tím như chờ đợi ai.. Nghiêng nghiêng một tiếng thở dài, Chìm trong khắc khoải u hoài... nghiêng nghiêng..!
