- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Là vậy sao anh?
Em lê bước... chiều hạ buồn tơi tả... Trời giăng mây... lã chã giọt mưa bay... Gió gầm gào.... cơn thịnh nộ cuồng say! Và suối lệ đã dâng đầy mắt ngọc..


Nói với anh
Em chợt hỏi sao anh buồn đến thế..? Biết bao lần ướt đẫm lệ trang thơ, Giữa đời thường mà như thực, như mơ... Luôn khắc khoải trong đợi chờ hư ảo! Và em hỏi anh ép mình gượng gạo Chôn chặt lòng trên ốc đảo cô đơn,


Ru em
Ru em vào giấc ngủ say, Để em quên hết những ngày xa xôi! Tình duyên như sợi tơ trời Ông Tơ,bà Nguyệt vấn nơi đôi mình. Ru em giấc ngủ ân tình, Bao ngày xa cách bóng hình yêu thương!


Cuối tuần
Cuối tuần em mặc áo xanh, Là màu mơ ước mà anh khen nhiều...! Đợi anh tự lúc xế chiều, Lòng em ấp ủ thật nhiều nhớ mong. Hoàng hôn đã tắt ánh hồng, Cuối trời mây tím vẫn bồng bềnh trôi...!


Ba lăm năm
Ba lăm năm, một quãng đường... Xa thầy, xa bạn, xa trường dấu yêu. Tuổi thơ với những cánh diều Thắm tình bè bạn bao chiều bên nhau...! Giờ đây tóc đã bạc màu Trên gương mặt đã hằn sâu vết đời...


Bạn cũ trường xưa
a quay về bên mái ấm trường xưa.... Tìm ký ức tuổi thơ giữa vòng tay bè bạn Đất Thạch Hà có gừng cay, muối mặn. Điệu ví ân tình sâu thẳm đến mênh mang… Ngọn gió chiều mê mải bước lang thang


Đăk Nông, tình yêu của tôi
Nắng vàng rải xuống Đăk Nông, Nồng nàn tô nhẹ sắc hồng môi em. Dịu dàng con suối ru êm, Bướm ong lả lướt dạo tìm hương hoa..!
