- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Buồn
Muốn hòa mình trong cây cỏ thiên nhiên... Quên đi bớt chút muộn phiền cay đắng Muốn mang cả tâm hồn phơi trong nắng, Đốt cháy nỗi buồn từ sâu thẳm con tim…


Mừng ngày vu quy
Tay ba bưng chén rượu đầy, Mừng cho con gái nhân ngày vu quy! Con ơi, ba chẳng có gì... Làm hành trang tặng con đi lấy chồng. Nhưng ba gửi cả tấm lòng,


Nhớ mùa thu
Thu vừa chớm nhẹ như làn gió thoảng, Giọt mưa ngâu ngậm ngùi rơi lãng đãng. Mấy khóm cúc quỳ chúm chím đơm bông, Một sắc vàng mờ ảo giữa hư không... Mà mê đắm tận cõi lòng đến thế..!


Khát vọng
Anh gọi: Hoàng hôn ơi... Tình yêu ơi...! Nhìn hoàng hôn dần khuất cuối chân trời, ......Mà chưa kịp thốt một lời từ giã Chiều nhẹ buông mây hững hờ, xa lạ, Giọt mưa buồn rơi tầm tã canh thâu...


Thiên đường
Nếu không buồn ta chẳng biết làm thơ, Và không say ta nào dám đợi chờ, Tìm giọt nắng giữa mịt mờ dông bão. Có lẽ thế... Đời là đêm mộng ảo... Của nỗi buồn theo năm tháng triền miên,


Chia tay mùa hạ...
Tiễn hạ vàng… chiều ấy mưa rơi, Mà lời tình còn ứ trên môi... Gọi thời gian xin đừng vội vã, Để con tim kịp thốt thành lời..! Hạ về đâu giữa đời dông tố..? Hạ đi đâu mà trên lối nhỏ,


Tháng Tám
Ta rong chơi giữa chiều vàng tháng Tám... Nắng trải dài, mây lãng đãng trôi xuôi. Những hàng cây xào xạc lá vàng rơi Hương hoa sữa đọng bờ môi thoang thoảng... Gió liêu xiêu tiễn một chiều hoang vắng,
