- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Nợ nhân gian
Nợ mẹ cha ơn dưỡng dục sinh thành Tình biển lớn nghĩa trời xanh hy vọng Những bước đầu đời chân ta lẫm chẫm Lưng cha còng tóc mẹ phủ mờ sương Nợ nhân gian một kiếp sống vô thường
Lời yêu
Anh gieo trăm vạn lời yêu, Bủa giăng vây kín khung chiều mộng mơ Hoàng hôn lốm đốm hoa mơ Rơi trong phảng phất gió lùa đìu hiu... Hạ về nung chảy cô liêu,
Nắng tháng Ba
Quắt queo khô nỏ núi rừng Cong vênh đen sạm cung đường tháng Ba Lũ ong mỏi cánh tìm hoa Trời xanh bốc cháy nắng pha lửa hồng!
Vụ mùa đầy nắng mới
Là một góc thiên đường nơi hạ giới Màu trắng cà phê trải thảm đến lưng trời Ong bướm dập dờn đôi cánh nhỏ vui tươi Kĩu kịt phấn hoa, suốt cuộc đời ủ mặt Chớm vào Xuân sắc trời xanh trong vắt
Hoài niệm
Em còn huyễn hoặc con sông Chòng chành hư ảo ngược dòng hoang vu Có còn hoài niệm sang Thu Không gian lá đổ, mịt mù mưa ngâu Hay em quên mất ngày sau
Xuân này vắng mẹ
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa
Hạnh phúc muôn màu
Khai bút đầu Xuân Ta… chén rượu cay bên ly cà phê đắng Bát ngát hương hoa, màn đêm tĩnh lặng Nụ Xuân xanh mủm mỉm hé môi hồng! Chút mịt mờ giá lạnh của đêm Đông