- NGUYỄN NHƯ THẠNH

Quê ngoại
Một miền quê chưa một lần ghé thăm Chỉ nhận biết qua những lời ngoại kể sao thấy thân thương gần gũi thế Ngỡ như là nơi đất ấy lớn lên. Tuổi chín mươi tóc ngoại màu sương


Lỗi tại em
Thư tình xưa anh lặng lẽ trao em Chẳng vội xem vì em nào có biết Mải vui chơi em ép vào bìa sách Và vô tình theo năm tháng lãng quên. Vẫn hàng ngày trên lớp ngồi bên anh


Cô bé chơi chuyền
Xưa tới thăm bạn gái Học chung lớp chung trường Gặp bé nơi đầu ngõ Xinh xắn thật dễ thương. Gạt mớ tóc xoã vương Em nhoẻn cười bẽn lẽn Nắm que chuyền vàng óng Em dấu vội sau lưng.


Hoa cỏ may
Tuổi thơ xưa vui những buổi chiều hè Lối chân đê ồn ào tiếng trẻ Vẫn ráng chờ một cô em bé nhỏ Khuôn mặt tròn làn tóc xõa bay bay. Vừa thấy nhau em đã vội khoe ngay Anh xem này mẹ may cho áo mới


Dòng trôi dòng đời
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng.


Khoảng lặng
Cứ ước tìm một khoảnh khắc bình yên Một khoảng lặng giữa dòng đời ồn ã Muốn một mình suy tư ngẫm nghĩ Những buồn vui gom nhặt trên đường đời.


Mẹ
Đời con một thuở nằm nôi Lời ru của mẹ ầu ơi đêm dài Chắt chiu dòng sữa vơi đầy Vắt thân nuôi dưỡng tháng ngày cho con Tấm thân gầy yếu héo hon
