- NGUYỄN NHƯ THẠNH

Vội vã một dáng hoa
Trời vào đông se se lạnh heo may Giữa không trung bay xoay tròn chiếc lá Như nhớ thu lửng lơ bay rất lạ Vẻ luyến lưu một thủa gắn cội cành.


Người ưu tư
Chiều tà mờ sương trắng Dáng ai đứng ưu tư Biển mịt mờ hoang vắng Tâm hồn chẳng nên thơ Hay chăng người ngóng chờ Con thuyền yêu cập bến Lênh đênh đã bao ngày


Dòng sông con đò
Em vẫn ví mình là dòng sông Cứ êm đềm nhẹ nhàng một dòng chảy Em nói anh như con đò nhỏ Cứ bồng bềnh trên sóng nước đời em.


Bến xưa
Se se gió lạnh trời đông Người nơi bến vắng còn trông còn chờ Vẫn là luyến nhớ người xưa Qua bao mùa nước vẫn chưa thấy về


Người chơi trò rải ranh
Xưa gom vỏ ốc thật nhiều Chọn bao ốc đá trao vào tay em Em cười đôi mắt long lanh Bầy trò ra đất rải ranh nhịp nhàng Trồng kèo leo cột - Một ăn


Nơi bãi cát sông quê
Khi xưa ngày bé tí teo Rượt nhau trên bãi hò reo tưng bừng Đôi ta đội nắng mình trần Làn da khét nắng, cát chồn bước chân Nụ cười rạng rỡ bên anh


Mưa
Trời vào đông làn gió mới chuyển mùa Dẫn đưa mây làm cơn mưa bất chợt tiếng tí tách như hòa chung tiếng nhạc Bài ca buồn lay động tâm hồn hoa.
