
- NGUYỄN QUỐC VĂN

Phú Quang
Em ơi, Hà Nội phố Vết sẹo thời gian đã xa Anh mơ về nơi xa lắm Nỗi nhớ mùa đông đi qua Mang sóng Hồ Gươm lăn tăn
Đón tuyết
Lên đỉnh Mẫu Sơn đón tuyết Gió bấc dập cho tơi bời Bập bùng sưởi bên bếp lửa Tàn hoang nhớ hết cuộc đời...
Lạng Sơn
Lạng Sơn có phố Kỳ Lừa Có thành nhà Mạc, có chùa Tam Thanh Nàng Tô Thị, Hữu Nghị Quan Đồng Đăng mưa bụi chàng nàng đào hoa...
Sương rơi
Đêm nghe tiếng sương rơi Đoán sáng mai trời nắng Khát người từ kiếp trước Đang uống từng hớp trăng Thương người cùng ấm lạnh Bây giờ thành xa xăm
Cái bóng
Người xinh Cái bóng cũng xinh Bên trong cái bóng là tình của em? Làm sao chạm được bóng đêm Thịt da em Bỏng bóng hình của anh? Bước ra khỏi bóng cuộc tình
Đước Cà Mau
Chiếc nơm bám chặt bùn non Trăm bàn tay lút ngập trong mặn mòi Thẳng ngay như thể dáng người Đước xanh mướt tán rợp trời Cà Mau Nhọn hơn cả những mũi lao Trái cây chạm đất đã đầu trời cao
Người tình thiếu đêm
Tóc thu rối khẽ chạm đông Tiết heo may mới lạnh không hết mình Ai yêu bằng nửa trái tim Nửa trái tim nhận người tình thiếu đêm Thiếu đêm thiếu nửa người tình



