
- NGUYỄN QUỐC VĂN

Đà Lạt mùa hồng chín
Hồng đã chín trĩu cành rồi anh Đà Lạt nhớ người nên hồng đỏ thắm Màu đỏ ấy từ môi em đấy Tháng mười này anh nhớ ghé về thăm Gió ngàn ru Đà Lạt biếc xanh Mắt con gái đương thì thu thăm thẳm
Giáng Vân
Vẽ linh hồn: Quệt mắt môi Vẽ chim sải cánh từng đôi: Ra trời Vẽ sông thăm thẳm: Lòng người Con thuyền lẻ: Điểm lẽ đời mênh mông Chòm râu: Lộ kẻ gian hùng
Đăm Săn
Ơ Hơ Bí! Hơ Nhí! Hai nàng tiên của nương của rẫy. Miếng trầu tươi hai nàng buộc mọi người. Nụ cười vui hai nàng bằng trăm gươm ngàn giáo. Tình yêu hai nàng hóa sức mạnh Đăm Săn.
Yêu nhau đời nở hoa
áng thu trong gió mát Nắng nhạt thu hoe vàng Vườn thu hương thơm ngát Trời thu xanh mênh mang Sông thu bèo trôi dạt Ao thu sen nở hoa
Hẹn hò cùng mùa thu
Người yêu ơi mùa thu về rồi, Mùa trời xanh mùa mắt em biết nói, Mùa mây trắng phía chân trời vời vợi, Lúa trên nương trên rẫy
Đêm trắng
Bình minh như mọc đằng tây Đêm trắng không ngủ trắng ngày trắng đêm Vầng trăng tròn trắng vai em Treo nghiêng chênh chếch trắng bên mặt trời Tự nhiên sắp đặt xui người
Như giấc mơ
Như giấc mơ Năm chục năm Đã qua Như giấc mơ Xưa trẻ măng Nay đã già Như giấc mơ Mộng thơ văn Bay xa



