
- NGUYỄN QUỐC VĂN

Sương rơi
Đêm nghe tiếng sương rơi Đoán sáng mai trời nắng Khát người từ kiếp trước Đang uống từng hớp trăng Thương người cùng ấm lạnh Bây giờ thành xa xăm
Cái bóng
Người xinh Cái bóng cũng xinh Bên trong cái bóng là tình của em? Làm sao chạm được bóng đêm Thịt da em Bỏng bóng hình của anh? Bước ra khỏi bóng cuộc tình
Đước Cà Mau
Chiếc nơm bám chặt bùn non Trăm bàn tay lút ngập trong mặn mòi Thẳng ngay như thể dáng người Đước xanh mướt tán rợp trời Cà Mau Nhọn hơn cả những mũi lao Trái cây chạm đất đã đầu trời cao
Người tình thiếu đêm
Tóc thu rối khẽ chạm đông Tiết heo may mới lạnh không hết mình Ai yêu bằng nửa trái tim Nửa trái tim nhận người tình thiếu đêm Thiếu đêm thiếu nửa người tình
Cưới chiều thu Đà Lạt
Đà Lạt chiều thu gió lang thang Nhạc thông vi vút mấy cung đàn Chiều lam dần tím hồ mây trắng Sương mềm vuốt mãi tóc mộng mơ
Phan Vũ
Em ơi Hà Nội phố, Ngập mưa bong bóng phập phồng, Mùa nao em không gặp gió, Gió đi ngang dọc tự do Em ơi Hà Nội phố, Tàu điện leng keng Cửa Nam, Tiếng dương cầm ngân trong căn nhà đổ,
Chuyện tình người và tiên
Ngày xưa, ngày xưa... chàng lên đây Nghe gió mây đàn khúc ca nhạc tiên Theo cánh chim, cánh chim ngang trời bay Những nàng tiên mắt lung liêng áo dài bay



