- NGUYỄN QUỐC VĂN

Tự họa
Mùa Hoa Điệp Vàng tôi vào Nam Thao Thức Nỗi Niềm Quê, Đất Vuông Tròn Nhớ Cộng Nhớ cháy ngang trời Tro Bụi Vẽ Tuổi người trên Mộ Chữ văn nhân...


Đám giỗ
Đám giỗ gặp gỡ cháu con Anh em ruột thịt mãi còn bên nhau Không nhiều thịt cá thì rau Thương nhau dẫu bạc mái đầu vẫn thương


Duyên tình
Con thuyền nợ bến đỗ Gió buồm trăng trên sông Cây cỏ nợ hơi thở Tự khí trời mênh mông Cánh chim nợ cánh đồng Cỏ rơm xây thành tổ


Sáng
Trời hút xanh mắt em Gió bàn tay se mát Lá tre thu lắc rắc Kín sân nhà sáng nay Anh ơi, Đừng thức dậy!


Trần Mạnh Hảo
Hối lộ xã chín con gà Được mặc áo lính rồi ra chiến trường? Mặt trời vùi hố văn chương Mượn tia chớp đất nhóm nguồn thơ ca? Mở mắt chữ kẻ mù lòa Gỡ ngu đần lũ tưởng là văn nhân?


Dạy dỗ
Hai ông giáo già cà phê Bao năm chẵn lẻ đi về có nhau Dỗ trẻ dại bạc cả đầu Tự dạy mình thuộc lòng câu ân tình...


Đêm rằm
Đêm khuya hây hẩy trăng rằm Gió mây mẩy gió gió nằm trên mây Đêm nay em gặp anh đây Em sẽ lấy gió lấp đầy nhớ thương Lấy bão
