
- NGUYỄN QUỐC VĂN

Chớp mắt
Một ngày qua nhanh quá Biển ửng hồng bình minh Trời chói chang trưa nắng Vàng hoàng hôn chiều tà Một tuần đi như gió Má thứ Hai măng tơ Mắt lao xao thứ Bảy
Thăm rét
Người ơi, gió bấc dậy chưa Run run chạm tiếng chuông chùa lạnh băng Ban đêm em có đắp chăn Mùa rét ngọt, ánh trăng vàng lắm em Rét còn có tuổi có tên
Cầu nguyện
Mưa về cùng kiếp trước Bão đến mang kiếp sau Ngày bầu trời trắng nước Đêm phố phường ngập sâu. Mưa chìm thác Bản Giốc Tràn sông Thương, sông Cầu
Lời người dậy thổi khèn
Hãy nghĩ chàng là gà trống Xòe cánh, một chân lượn quanh Mắt liếc, toàn thân nhún nhảy Bên nàng mái ghẹ nằm chờ Một tay cầm khèn giữ dáng, Lấy đủ hơi rồi thổi ra, Bấm nốt thấp cao
Phú Quang
Em ơi, Hà Nội phố Vết sẹo thời gian đã xa Anh mơ về nơi xa lắm Nỗi nhớ mùa đông đi qua Mang sóng Hồ Gươm lăn tăn
Đón tuyết
Lên đỉnh Mẫu Sơn đón tuyết Gió bấc dập cho tơi bời Bập bùng sưởi bên bếp lửa Tàn hoang nhớ hết cuộc đời...
Lạng Sơn
Lạng Sơn có phố Kỳ Lừa Có thành nhà Mạc, có chùa Tam Thanh Nàng Tô Thị, Hữu Nghị Quan Đồng Đăng mưa bụi chàng nàng đào hoa...



