- NGUYỄN QUỐC VĂN

Cuộc chơi ngày cuối
Chẳng có đầu năm Chẳng có cuối năm, Ngày nào của riêng mình Cũng là ngày tết, Ngày nào của riêng mình Cũng là ngày cuối hết Ngày lang thang Hà Giang cao nguyên đá,


Hồi Xuân
Không có đàn bà cũ đâu anh Mỗi lần yêu Em đều thành người mới... Mỗi lần thương Lòng em như mở hội Chỉ còn anh Có thể cũ mà thôi... Chỉ còn anh


Lá rụng
Thôi đừng hẹn Đến kiếp sau Thôi đừng huyễn hoặc Khiến nhau đau lòng Đừng nói yêu Giấu vào trong Cũng đừng nói Chỉ đèo bòng với em Giữa trưa Anh bảo là đêm


Đa đoan
Lẻ loi Dẫn rét qua sông Con đò hết bến Bóng không thấy người Tương tư Tỏa nắng nụ cười Cõi đa tình Buộc chết người như chơi Cách xa


Say
Anh say rượu đêm nay anh sẽ chết Nói thật lòng, anh chẳng phải gió đâu Xuân yêu dấu, anh bồng em khỏi mộ rượu quên nồng, người cởi áo cho nhau...


Tắt đèn
Ban ngày Ngồi nhớ ban đêm Sáng giăng Nằm nhớ bấc đèn dầu hao Giữa trời sao Nhớ trời sao Tinh mơ Dậy nhớ nao nao ráng chiều Nhớ nhiều quá Hóa thành yêu


Đàn
Khúc nhớ Gọi khúc thương mình yêu Khúc sương mai Gọi chiều em gió thoảng Khúc nửa đêm Xui tối trời đừng sáng Khúc tình anh Nắng khát gió trưa hè
