- NGUYỄN QUỐC VĂN

Nói điêu
Mặt trời mọc bảo chớm chiều Cái dưới đất, nói đang treo trên giời Có một thì nói thành mười Nói không ra có, nói người là ma Chỗ gần thì nói rất xa


Vẽ tuổi
Tôi vẽ em Tay năm thìn, năm dậu Mắt năm thân, dáng của năm dần Chân năm ngọ, duyên như là năm tuất Nụ cười xuân, khuôn mặt của trăng rằm Tôi vẽ em


Tàu hỏa chạy trên đường ray
Tàu hỏa chạy trên đường ray Trọn đêm ngủ chỉ nửa ngày thức thôi Thương nhau năng đến nhau chơi Nhạt tình chưa ghé thăm người đã quên


Lời nhắn gửi loài người
Loài người ạ, vĩnh hằng trong tự nhiên Ngươi đừng tưởng ngươi sẽ là chúa tể Thả khói đục trời, ngăn sông lấp bể Nuôi tâm đen dám khinh cả thánh thần! Loài người ạ, ngươi chỉ là một mảnh


Bình thường
Muôn đời nương cõi tròn vuông Người ta được sống bình thường là may Sinh đủ mắt, mũi, chân, tay Già không phả mổ chỗ này, chỗ kia Sống cho sàng lọt xuống nia


Thành Nam
Nam Định níu chân ta về Bờ bãi mom sông phẳng lặng Phù Long mùa này nước cạn Sương vương bay trắng Đò Quan Đâu? Tiếng chuông chùa Cuối ngân vang


Gia Lai mùa ong lấy mật
Từ Mang Yang bay tới đỉnh Hàm Rồng Qua Chư Prông, Đak Pơ, Chư Păh Ghé Krông Pa, I-a Grai, Chư Pưh Rợp trời Chư Sê, K'Bang cánh ong... Đầu tháng ba mùa cao su ứa mật Nách lá non ngậm chấm ngọc ngọt ngào
