- NGUYỄN QUỐC VĂN

Khoe con
Con vừa sinh Cha khoe tiếng khóc vỡ cả bệnh viện Chưa hết cữ mắt đã hóng bắt chuyện Bú một lúc cạn cả hai bầu sữa Con tập đi Mẹ khoe bước chân rắn rỏi Miệng bi bô trang nghiêm như người lớn


Diện áo mới
Xưa, "Già được bát canh Trẻ được manh áo mới" Nay, ngược lại rồi Già áo mới, trẻ bát canh Biết như vậy Nên không hề bối rối Bạn tặng áo này


Sinh nhật một câu thơ
Từ ngày Tôi chết vì tình Cũng là Ngày tháng năm sinh một người Hình hài Người ấy giống tôi Nhưng linh hồn Đã chuyển dời sang em Mơ rất xưa Mặt khác đêm


Hà Nội trong tim tôi
Xin đừng mang Hồ Gươm đi đâu xa Xin để sóng sông Hồng trong sông Hồng vỗ sóng Xin mãi mãi cánh sâm cầm bay ngang bầu trời rộng Hy vọng tôi mang hy vọng nắng hồ Tây Hà Nội ơi, Hà Nội ơi, trong tôi


Nhớ Sài Gòn
Đi đâu cũng nhớ về Sài Gòn Nhớ Khánh Hội, Ba Son sóng vỗ Nhớ con gió đi lạc trong ngõ nhỏ Nhớ cơn mưa chải tóc trắng trời rơi Nhớ cầu Sài Gòn vắt ngang trời cõng nắng Một vệt nghiêng soi bóng xuống cuộc đời Nhớ đước Cần Giờ dầm chân trong nước mặn


Hà Nội giờ trong nỗi nhớ
Hà Nội ta đem nỗi nhớ Thả vào hun hút heo may Doi cát đò Chèm năm ấy Sáng trắng mùa đông sông Hồng Lòng ta như sông phơi đáy Ơi người Hà Nội đầu đông


Chú tôi
Chú Thả tôi chú họ tôi hiền lắm Giúp nhà tôi không thiếu một việc gì Tuổi thơ tôi chú và tôi gắn bó Ông bà tôi vui khoai sắn bên nhau Một ngày mưa xưa, chú phải đi bộ đội Thím ôm em tôi tiễn chồng và khóc
