- PHAN HÀ
Em ngồi nghe anh hát
Em bên anh nghe hát bản tình ca Về cuộc yêu của chúng ta khi tóc bạc da mồi Hai đứa mình chẳng ai xui mà hò hẹn Mà mênh mang thương nhớ tự kiếp nào. Đừng căn vặn yêu em vì sao?
Mơ làm đứa trẻ
Mơ làm đứa trẻ Soi mình vào gương Thấy tóc pha sương Da mồi, người cũ. Mơ làm đứa trẻ Nũng nịu đòi quà Ăn vạ ra nhà Có người thí dỗ Mơ làm đứa trẻ
Mẹ tìm lại mình trong giấc mơ con
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự
Em muốn mình trẻ lại
Muốn mình được trẻ lại Như ngày còn con gái Đêm mơ về nơi cũ Xa quá thật là xa. Em muốn mình trẻ lại Chưa từng ngỏ lời yêu Mắt nhắm nghiền thao thức Chờ hoàng tử đến tìm.
Bầu trời nhớ mong
Hóa ra năm tháng ấy Khờ dại lắm phải không Người trao cơn gió thoảng Ta trút cả bão lòng Anh người tình du mục Em bầu trời trắng trong
Em giờ không trẻ nữa
Em giờ không trẻ nữa tóc bạc da đồi mồi Mắt nhăn thêm vài nếp Vì ánh nhìn xa xôi. Em giờ không trẻ nữa Nụ cười thắm đôi môi Ngực căng tròn sự sống
Đừng cứa
Thêm một giọt buồn nữa Có cố nữa được không? Thêm chút nắng mai hồng Non tơ cả trời hạ Thêm một cơn gió lạ Em quên cả mây bay