- PHAN HÀ
Em
Em là cô gái thênh thang nắng Chênh vênh đá núi cheo leo dốc. Vẫn về Nho Quế để yêu anh Em là cô gái xanh thẫm xanh Xuôi dòng Nho Quế thơ em hát
Vườn tôi ngày anh đến
Anh đến khu vườn xinh Vào ngày chiều lộng gió Cây cỏ bỗng chan hòa Chim rộn ràng ca hát. Anh đến khu vườn xinh Tim tôi bừng hoa nở Sống dậy những xôn xao
Khi hoàng hôn kết thúc
Khi hoàng hôn kết thúc Nỗi buồn lại mênh mông Tâm sự nhiều như lá Nỗi niềm mưa bụi bay Từ trong những tháng ngày Nhen thêm nhiều cổ tích Gió trêu đùa tinh nghịch
Gió mùa
Anh gió mùa ... Vắt ngang nỗi nhớ của em Ấm nhẹ thôi mà sao buồn đến thế Ta bỏ quên nhau qua từng hơi thở Chẳng thể gọi gì sau những tháng ngày xa. Em để hồn mình theo gió tan ra
Chiều chóng vánh
Chiều chóng vánh, vội vàng qua rất vội Thất thểu cô đơn, ta tìm ánh nắng tà Mỏi mòn ước trở về ngày thơ bé Đánh đáo, chơi khăng, ước đến hội trăng rằm.
Tôi vẽ
Vẽ tôi trong những giấc mơ Lang thang vô định bến bờ nhân gian Vẽ tôi nơi cõi địa đàng Như bông hoa nở nhẹ nhàng ngát hương Vẽ tôi trong cõi vô thường Mỏng manh kiên định vững vàng bao dung
Tạm biệt nhé
Tạm biệt nhé tình yêu còn ở lại. Trái tim hoang em đi cuối con đường. Tạm biệt nhé niềm đam mê bỏ ngỏ. Ân tình nào ta để lại tháng năm. Ngày xa xăm em hành hương về ảo mộng. Tím tái con đường đau khuyết nửa vầng trăng.