- PHAN HÀ
Viết tặng mình tuổi 45
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi.
Mắm cáy của bà
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy.
Ngày người đến
Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Khoé chân chim chạy dọc phố làng Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Kẽo kẹt cày hoang, đất ải vỡ mùa. Ngày người đến ta già nua quên tuổi
Nỗi nhớ tháng Tư
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá.
Có một mùa xuân
Có một mùa xuân vừa lướt qua đây Mỏng như làn mây trắng Khoe mùa trong vòm nắng Xanh như bờ môi em Ngày xuân nhẹ dịu êm Hôn vòm xuân mắt biếc Có một mùa xuân tiếc
Ta còn nợ nhau
Ta mắc nợ cả những câu đùa bông cợt Mắc nợ thuyền, mắc nợ khúc sông sâu Chiều nay ta lại mắc nợ nhau Ánh mắt biếc, đêm thở nồng nàn quá!
Mắc nợ tháng Ba
Ta mắc nợ tháng ba Câu hò hẹn không đến Bao nhiêu lời thương mến Ta mắc nợ tháng ba Lời yêu xưa đã già Mỏng manh như sương khói