- Ta như mùa chưa hái
Đừng vội vàng sống
Không thẹn với bàn tay chìa đến, chẳng hổ với bước chân rời đi Đừng rụt rè vì chỉ không rành, đừng ngạo mạn bởi vì biết rõ Đừng rúm ró vì không có gì để tự hào, đừng khinh mạn khi có gì đáng kiêu hãnh.
Vỡ lẽ
Sống riết rồi cũng trải qua hết, nào là đường hầm tối hun hút, rồi đường đèo dày đặc sương mù, hay những cơn sóng giận dữ của biển cả. Sống riết rồi cũng biết. Rằng ta sẽ gặp người cần gặp, người chỉ cần đi sượt qua thì cũng chỉ sượt qua, người phải đi sẽ đi, người nên ở sẽ ở lại.