- TRẦN HUYỀN TÂM

Nắng từ thiên thượng
Tháng Bảy ong ong Nắng cong cánh gió Nắng rát đường ngâu Nắng rầu cọng cỏ Khô nỏ lá cành Bóng mát hanh hao. Khát cơn mưa lao xao! Khát bàn tay nhắc nhớ! Chút dỗi hờn ướt mí Hè vô cớ Nhạt nhoà khói nước thoảng bay.


Tỏa sáng
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh như ánh sao khuê trên trời và đậm đầy hương vị tinh khiết thuần chính của thời gian…


Nhân sinh vô thường và cái lý phản đảo
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh thế.


Khúc chiều mưa
Có một lần, chiều không về lối cũ! Bước chân chiều lạc lõng chốn nào đây? Hoàng hôn tím ngập ngừng phong cánh nắng, gió mịt mờ quên biếc thắm đường mây. Từ lâu lắm, người không về chốn cũ. Hạ nhớ mùa châm phượng đỏ trời đây. Mây bải hoải rớt tiếng chiều lã chã. Mênh mang hồ, mê mải sóng vời xa...


Sắc thời gian
Tháng Bảy rì rào Con chuồn chuồn bay thấp Đất trời thỏa thê cơn khát Sông chẳng kén dòng nên nước thảnh thơi trôi. Xuân vẫn biếc xanh mướt nụ non chồi Hạ, Thu, Đông cũng hết mình tươi thắm


Tìm về
Lặng nhìn mây trắng giăng ngang Nao nao nhớ bóng hạc vàng loáng bay. Lặng thầm nhớ ấm bàn tay Nhớ hanh hao gió, nhớ gầy nắng trưa.


Một mình với biển xanh
Lại một mình với biển vắng chiều nay Người xưa cũ còn biển thì đã khác Biển dửng dưng trước dặt dìu sóng bạc Người lặng thinh sau đây đó vô tình.
