- TRẦN HUYỀN TÂM

Thêm một chút nắng
Chiều qua mây xám cài then Ô cửa mùa đông cớm nắng Sớm nay cỏ cây ngợp trắng Đất trời bừng sáng, long lanh. Thế rồi tuyết buông mong manh Thế rồi mây thôi nặng trĩu


Xuân muộn
Giá xuân này em đến được nơi anh Thăm đỉnh núi cao bốn mùa mây phủ Đón cái rét nơi đầu nguồn con lũ Cảm hanh heo chút nắng gió quê người.


Ghi ở Mười Hai
Ai rót mật vào Mười Hai thương nhớ Để ngọt ngào thơm lựng má ngày đông Vàng cứ mơ trên sắc cải hoa ngồng Xanh cứ thắm tới tận cùng mắt biếc.


Nguyễn Diệu Liên với Nỗi nhớ nghiêng về một cõi thiên xanh
Nguyễn Diệu Liên là thành viên của nhóm văn thơ “Búp trên cành”. Em theo học lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình tổ chức vào các mùa hè những năm 1985 - 1987.


Chuyện Sư tử đỏ mắt
Cổ nhân có câu: hết thảy thiện ác trên thế gian này đều không thoát ra khỏi sự an bài của Thần Phật, nhân quả. Con người một khi không tin Thần Phật, không còn biết sợ nhân quả, điều gì cũng dám làm thì hậu quả sẽ thật đáng buồn! Thần Phật là từ bi nhưng cũng rất tôn nghiêm!


Viết cho không chỉ riêng mình
Lang thang vào mạng, nhặt được một điều ước từ một cô Tấm ngoan hiền của Nhà Búp: “Nhân ngày 20/10, con xin có một điều ước: nếu có kiếp sau, xin đừng bắt con làm phụ nữ Việt Nam, con không muốn lúc nào cũng phải vai cõng Anh hùng, tay ôm Bất khuất, 365 ngày Trung hậu với Đảm đang ạ”!


Thu sớm
Dịu dàng đến từ cơn mưa, Lung linh ấm về vạt nắng Chùng chình gió qua đường vắng Lãng đãng sương chiều nhẹ bay. Đêm buông sóng sánh hơi may Trăng tràn luênh loang trên lá
