
- TRẦN HUYỀN TÂM

Hữu duyên tương ngộ
Đường trần đôi ngả vô tình Luân hồi mấy độ, bóng hình nhạt phai Biết rằng là để ngày mai Chốn xưa bĩ cực thái lai cùng về....
Viết cho không chỉ riêng mình
Từ bao kiếp trong luân hồi lưu lạc Ta ngu ngơ quên mất lối quay về Chốn hồng hoang tâm thân mãi ngủ mê Trí lú lẫn lãng quên lời thệ ước…
Điệu múa các Thiên Thần
Ta nhận ra nhau khi ánh sáng bừng lên Khi bàn tay tinh khôi thức Ưu Đàm bừng nở Ánh mắt yêu thương và nụ cười rạng rỡ Thiên Ý hiện về trong vũ điệu thần tiên.
Nhắn người ở xa
Không như là những lúc giận hờn nhau Người bỗng dưng xa về miền đơn lẻ Người một mình với không gian vắng vẻ Cười, nói, gửi, thưa… thoáng chốc đã xa rồi.
Mười Hai ơi!
Trong ấm nồng Đào vội vã khai bông Họa Mi rộn ràng nở trắng vườn trắng bãi Bờ sông vắng nắng nhuộm vàng hoa Cải Mười Hai ngóng chờ mà chưa thấy Đông sang.
Ấm áp mùa Đông Hà Nội
Thì vẫn còn đây những bông sữa cuối mùa Cần mẫn chắt chiu chút hương thầm cho gió Giọt sương long lanh hồn nhiên vui mắt cỏ Nắng dịu dàng se sẽ nhón đường mây.
Mùa Xuân về
Có tiếng mầm non lách tách dâng lên Ríu rít tiếng chim, tươi vàng sợi nắng Lòng người tĩnh mà hoa thì rất thắm Mùa đang xuân theo phác thảo riêng mình.



