
- TRẦN HUYỀN TÂM

Chiều Fansipan
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây.
Tạp cảm chiều xuân
Dẫu vẫn biết nỗi buồn là rất thật Mà lòng em sao chẳng thể nào quên Yêu thương đó xin gửi vào vô tận Chút tiếc nuối ngọt ngào... đâu phải chỉ riêng em!
Bước chân phiêu lãng quên về
Ta tự nhấc mình lên với mênh mang Giữa tiếng từ bi dịu dàng thánh thót Thanh tân quá vầng cao xanh trước mắt Dưới đất xa mờ xao xác bước chân đi.
Lời nào cho lá diêu bông
Thoáng nghe lời hát ru Câu chuyện tình chiếc lá Lời ru sao buồn quá Mà lá thì hư vô... Thôi nhắc làm chi những kỉ niệm xưa Ngõ vắng đầy trăng con đê mòn lối Một người đợi chờ cả thời con gái Một người ngu ngơ mơ khúc ca buồn.
Núi và Mưa
Núi ơi! Cho mưa dựa đầu vào vai núi Mưa vừa thoát khỏi vùng mây lạnh, tối Nên chỉ mong chờ một bờ vai êm. Mưa không biết rằng núi rất an nhiên
Tìm lại ngày xưa
Vượt qua muôn tầng không Tôi đi tìm những ngày xưa cũ Không chỉ giản đơn ngộ từng con chữ Không chỉ luyện rèn khổ nhọc thân tâm...
Lắng về miền tĩnh vắng
Giữa chốn lao xao Lắng về miền tĩnh vắng Nghiêng nghiêng mắt chiều, mong manh tơ nắng Hoàng hôn tan vào…mênh mang…. Lang thang trấn cổ Lệ Giang



