- TRẦN KIM HOA

Em gùi trong tim mùa em nhớ anh
một rễ cỏ mọc ra từ vách đá một cành khô vắt ngang con suối em lên nương theo dấu anh bản làng Sapa sương giăng lối mòn Sapa chỉ rối


Một khúc thu
câu thơ đẹp nhất của mùa thu thảo bằng mây trắng khúc tự tình đơn sơ trong nắng khởi từ heo may vũ trụ như trang giấy biếc xanh


Mùa thu bên hàng rào gai
không quan trọng nữa rồi mùa thu những chiếc cúc áo của em mắt em, những lời em nói ý nghĩ một ngàn đêm lẻ một chiếc đồng hồ bận rộn không trật tự ngôn từ


Cũng bởi giấc mơ thôi
Một con đường lặng lẽ trong ta khởi đầu tự bao giờ bao tháng năm trôi như mũi tên sắp sửa về đích cuối (trên cỏ ướt dấu chân còn bối rối trong vắt ban mai giọt lệ thiếu thời)


Không đề
em xây tường đá phía anh đá không lặng im đá lao xao nói em quây kín mình bằng ngày sáng đêm tối còn một con mắt trong tim thức chong chong em lên rừng em xuống bể gió nơi nào cũng bốn bề


Đêm giấc mơ về trời
Ngày ong làm mật, én gội mưa xuân, sông dầm mình ngực biển triệu triệu mặt trời li ti cát bỏng ta như là mơ sao chớp mắt đơm bông trên cánh đồng đêm không ngăn nổi mùa tường vi rã cánh gió và cơn mưa và những đám mây tích điện


Điều an ủi mỗi ngày
Những đứa trẻ trong tấm ảnh nhỏ cũ sờn năm xưa vẫn đợi ta trở về dầm chân trên sân trường cát trắng tíu tít những sớm mai bên nhau ánh mắt trong veo giấc mơ trong veo
