
- TRẦN KIM HOA
 
Cây thời gian
cây thời gian sừng sững ngày dài và đêm thâu lá thời gian nhiệm mầu nhuộm mắt trời xanh biếc còn điều chi hối tiếc chốn trùng phùng bể dâu
Trời vẫn không chịu nắng
suốt ba mươi ngày chờ nắng những cơn ngâu không chịu buông tha hẳn là chàng Ngưu quên hẹn ước Chức nữ ngày đêm khóc bên trời ? khóc cạn tháng ngày còn dư lệ khóc trôi sông núi đá hoá mòn
Lãng xẹt
Tháng mười có một đề tài “lãng xẹt”: tặng hoa cho nàng. Không ít bậc mày râu, và có cả một bộ phận chị em nữa, cho đây là chuyện “vẽ vời”, “bày đặt”, “hình thức”, “phù phiếm”, “lãng mạn”... “Ông bà xưa có bao giờ biết đến chuyện tặng hoa, tặng quà ngày nọ ngày kia bao giờ đâu mà sao bây giờ lắm ngày thế, toàn là học đòi, bắt chước thôi!”
Hạt bụi dịu êm
Lâu lắm rồi, em đọc thấy một truyện cười nước ngoài trên báo mà cứ đau mãi: Một cô vợ làm nũng chồng, than rằng: “ Anh ơi, lúc nãy em đi ngoài phố bị một hạt bụi to chui vào mắt, xót lắm cơ !”. Anh chồng nghe xong thì thủng thẳng: “Hôm nọ anh thấy có hẳn một
Giấc mơ có thật
Em định đặt tên chuyện này là “Chuyện cái mẻ kho”, nhưng nghĩ thế cũng không phải. Hiện tại, em cảm thấy mình tựa như con thuyền đang loay hoay giữa dòng, như người húc đầu vào đá chưa kịp tĩnh trí để nhận ra đúng đúng, sai sai… trong câu chuyện không đầu không cuối của các lứa đôi, trong đó có chúng ta.
giờ chỉ còn ngọn khói…
dẫu biết mùa thu chẳng chút liên quan khoảnh khắc xa vời đóa hoa vàng bé dại… nhớ ngày nào đằng đẵng giờ như hơi thở lặng im đường chỉ tay ngắn ngủi,
Chỉ vầng trăng trung trinh năm cũ
Lẫn trong tiếng cựa mình rất khẽ của những cánh cúc vàng vừa đến độ, heo may về, miên man mặt đất những ngôi nhà, những dòng sông, những ngọn núi và những hàng cây lặng im rám nắng lãng đãng ký ức một bến đò, một con thuyền đương rẽ sóng
	
  
              
            


