 
- TRẦN KIM HOA
 
 
	
	sẽ một ngày cỏ chưa từng là cỏ
buông bỏ từ lâu không ít những gì từng ở bên ta ngày thơ bé cây bút chì xanh đỏ giờ đã nơi nao trang vở đầu tiên có bầu trời trong quả trứng bước chân đầu tiên có nàng tiên mây trắng dẫn đường
 
 
	
	Những giông gió, cuối cùng, cũng yên ả vàng thu...
lấp lóa tuổi thơ tôi những cánh buồm mùa hạ người đi người ở giăng mắc đời sông những mái chèo khỏa buồn vui như sóng những bến những thuyền gặp gỡ chia ly... tôi nhớ dưới mưa thu rêu len lén bậc thềm
 
 
	
	Tôi ở trong tôi thật thà hạt bụi
điều gì đó ở trong tôi, sâu trong ngực tôi trong buổi chiều nay, cả ngày hôm nay, cả ngày hôm qua khi tôi thức dậy và cả khi tôi ngủ điều gì đó đã từng như vậy mà chưa từng như thế bao giờ
 
 
	
	Ngày hôm qua như câu hát
Ngày hôm qua cuốn vở cũ đã sang trang ngày hôm nay bình minh dâng lên mới mẻ gió đem theo quyến luyến nắng rải đầy bâng khuâng ngày tươi tốt dưới mặt trời
 
 
	
	Đồng hồ cát
Đâu đó ngùn ngụt một đám cháy tuyệt vọng chỉ có thể dập tắt bằng một đám cháy khác…đất đai nghi ngút những thảm rừng bị hun đốt những dòng sông bốc khói những đại dương ồn ào ai đó không phải là mình đang vội vã điên khùng
 
 
	
	Tháng mười dùng dằng mây trắng
tấm lụa thời gian xúng xính mỏng mảnh tháng mười câu hát cất lên khi chỉ một mình rười rượi ban mai nắng gió đường xưa hoa xấu hổ mưa bóng mây chiều lá đổ
 
 
	
	Trước bến đò mùa thu
vào cái phút đột nhiên ta thấy mình đơn độc làm sao giữa dòng người đông đúc rất có thể ta và người thêm một lần nữa lướt qua nhau vào cái phút bỗng nhiên ta nghe cất lên trong tiềm thức một tiếng gọi mơ hồ giữa đám đông ồn ào, vội vã
 
	
  
              
            



 
                   
                   
                   
                  