
- TRẦN KIM HOA

Một tôi
Một tôi với một tôi thôi Xanh cao thì gió chảy trôi thì bờ Bốn bề ngút cỏ dại khờ Ngả nghiêng bão tới mịt mờ giông qua Một tôi vui đến thiết tha
Thơ viết từ một mùa xưa cũ
tôi không thể trả lời những câu hỏi không đến từ trời cao trên đất thấp trong tay tôi nóng rẫy những câu hỏi rơi không giữ được như nước mắt ngày dứt áo người đi
Một ngày trời như thu
nắng ngập ngừng giữa ngổn ngang mây trắng đôi chiếc lá mỏng manh ngang qua buổi chiều trời như thu giá mà chuông điện thoại đừng vang lên ý nghĩ của em về ngày hôm qua sẽ không đứt đoạn buổi chiều sẽ yên tĩnh như thảm cỏ trong vườn
Bài thơ của 10 năm trước
Và ta đã như sông biền biệt em không muốn tin chúng mình như ngọn gió đã trôi qua nhau rồi chẳng thể nào trở về chốn cũ những ngón tay nắm chặt rồi mở ra, nắm chặt rồi mở ra số phận tình yêu ai cất giữ?
Cây đàn và ngọn nến
lặng lẽ dưới lớp bụi kiêu hãnh cây đàn miên man những hợp âm gió không dạt trôi nỗi buồn, chỉ làm đầy thêm nỗi buồn đêm không phai ký ức, chỉ in đậm thêm ký ức miên man dấu tay người để lại
Một khúc đoạn trường
đàn ngựa dữ đạp cối nước thượng nguồn cơn thịnh nộ trắng xóa từng mảng rừng tróc lở ngực núi vỡ òa đổ xuống vực sâu những mùa xanh biếc lấp đầy đêm khuyết lênh láng hồ trời
Tàn nhang
Gương mặt ngày hôm qua niềm vui nỗi buồn ngày hôm qua hạt sương li ti trên lá cỏ cơn mơ vỡ thành những giọt mưa xuân sao hôm xa sao mai rớm lệ một đêm hè đậu trên phiến đá đen



