- TRẦN KIM HOA

Roi liễu
anh đánh trúng em rồi bằng ngọn roi vô hình trong em có một người ra đi mãi mãi người con gái năm xưa bàn tay em trống trơn


Buổi sáng mùa hè không nắng
trong tim có tủi hờn không tiếng buổi sáng mùa hè không nắng trong mắt đám mây trong không nhìn thấy hạt bụi xinh nằm im trong tay đầy tiếng kêu nũng nịu mèo lười đợi vuốt ve


Sen lên
chừ tóc bạc mấy nữa da mồi có tiếc xuân xanh không? - không tiếc! tiếc vầng trăng lá lúa trên đồng trời sau nắng hạn, mưa vùi không?


Ta sẽ thế nào
ta sẽ thế nào dọc đường số phận ta sẽ thế nào trăng mờ sao lặn... ta mềm lòng hơn khi chiều gió thổi ta cô đơn hơn


À ơi nắng vắng…
Xưa là câu hát nắng xuống từ những quả đồi mây ngang trời lơ đễnh tầm xuân trổ xanh vườn cà rụng tím câu hát tháng năm có chùm phượng đỏ có cả nỗi buồn ta và mình như thể


Ngày ta giã từ tuổi trẻ
ngọn gió mang tên “thời gian” cuốn chúng ta đi mặt trời đang vơi dần ngày hôm qua như chớp mắt rời bỏ thế gian chẳng chút lưu tình ngày hôm nay hiện hữu như tấm áo em mang in hình những nụ hoa xanh xanh bé nhỏ


Viết trong mưa
Những hạt mưa dùng dằng đưa em đến day dứt sông Hồng đôi bờ phù sa mang theo ngày hôm qua vượt thác ghềnh lòng dặn lòng về biển Cơn mưa dùng dằng Tây Trường Sơn
